Chương 36: Hướng chảy của dòng sông

Tần Tri Luật lấy giấy bút ra, viết ngày 22 tháng 12 năm 2122, 2130 và 2138 xuống.

"Từ trái sang phải, những năm này lần lượt là thời điểm Vu Thâm nhặt được cậu, thời điểm cậu chính thức đăng ký tại cô nhi viện và thời điểm cậu rời khỏi đó."

"Nếu coi năm 2122 là năm cậu ra đời, vậy thì hiện tại đúng ra cậu đã 26 tuổi. Nhưng sau khi bị tập kích trên xe trung chuyển, Đại Não đã tiến hành kiểm tra toàn diện đối với cậu, xác định tuổi si. nh lý của cậu thực sự chỉ khoảng 18 tuổi. Nói cách khác, khi thời gian của cậu và Vu Thâm cùng gia tốc, anh ta già đi nhưng cậu lại không chịu bất cứ ảnh hưởng nào, vẫn là đứa trẻ sơ sinh mới chào đời."

Ngòi bút tạm dừng trên giấy, hắn nói đầy ẩn ý: "Với những kinh nghiệm tôi có, thông thường, người không chịu ảnh hưởng của dị năng sẽ chính là người sử dụng sức mạnh."

An Ngung đang ngơ ngác dùng máy tính tìm xem hồ sơ của những đứa trẻ khác khẽ hỏi:

"Vậy nên ý ngài là năm đó tôi đã thúc đẩy thời gian của cả tôi và Vu Thâm trôi nhanh hơn? Nhưng khi đó tôi mới chỉ là trẻ sơ sinh thôi, tại sao lại đột ngột phát động dị năng?"

"Chẳng ai có thể lật lại toàn bộ quá khứ." Tần Tri Luật bước đến bên cạnh cánh cửa, nhìn gió tuyết bên ngoài, thấp giọng nói: "Không lâu trước, trên xe trung chuyển, vì đột ngột bị lây nhiễm gen, cậu kích hoạt năng lực điều khiển không gian. 2122 là năm đầu tiên thảm họa ập đến, có lẽ trong thời kỳ sơ sinh, cậu đã phải chịu đựng nỗi đau hoặc sự sợ hãi nào đó nên mới bị động tăng tốc thời gian để giúp cậu nhanh chóng thoát khỏi quãng thời gian khổ sở đó.

"Nghe vậy, An Ngung bất giác nhìn xuống vết thương trên mu bàn tay trái. Khi tiếng ồn ào phát ra từ trong gương, cậu cảm nhận được sự đau khổ nặng nề không biết đến từ đâu. Cũng trong khoảnh khắc ấy, dường như tốc độ lành lại của vết thương cũng nhanh hơn hẳn. Tần Tri Luật đột nhiên hỏi:"Năng lực thứ hai cậu thức tỉnh được có liên quan đến gia tốc thời gian không?"

An Ngung chần chừ giây lát mới trả lời, "Không liên quan.

"Nếu thật sự phải nói, nó giống như kéo lùi hơn. Thi sĩ từng nói hồi tưởng ký ức là khiến thời gian của người khác chảy ngược, chẳng qua là về mặt tinh thần. Tần Tri Luật suy ngẫm:"Thực ra trên đời vốn không có thời gian. Mọi người phát hiện tế bào sẽ già đi, bông hoa sẽ héo rũ, đồ ăn sẽ ôi thiu, hai loại vật chất đặt cạnh nhau sẽ từ từ dung hợp, bất kỳ sự vật có trật tự nào cũng phát triển theo hướng hỗn loạn dần, hay còn được gọi là entropy tăng lên.

Vì thế, mọi người sáng tạo ra khái niệm thời gian, dùng nó để ghi lại quá trình entropy tăng. Về lý thuyết, nếu không có ngoại lực tác động, quá trình entropy tăng lên không thể nghịch chuyển, vậy nên thời gian cũng không thể quay ngược.

Thế nhưng entropy gen của cậu đã giảm từ 0,2 xuống 0."

An Ngung ngước mắt, "Rốt cuộc ngài muốn nói gì?"

Tần Tri Luật ngưng mắt nhìn cậu:

"Nếu cậu thật sự có khả năng khống chế thời gian, vậy có lẽ nó sẽ không chỉ là tăng tốc. Có lẽ một ngày nào đó, cậu sẽ có thể khiến thời gian trôi ngược, cũng có thể khiến hỗn loạn đi ngược chiều."

An Ngung lập tức nói: "Không thể nào đâu."

"Với người bình thường, quả thật là không thể nào. Thời gian là dòng sông chỉ chảy theo một hướng, người bình thường bước vào trong chỉ có thể trôi theo dòng chảy. Nhưng cậu thì khác… Có lẽ cậu chưa bao giờ bước vào dòng sông ấy.

"Một cách so sánh giống như điều cậu đã từng biết. An Ngung ngẩn người,"Ngài quen thi sĩ sao?"

"Thi sĩ?" Tần Tri Luật suy nghĩ một lát, "Ý cậu là Mắt ở nhà thờ? Có vẻ anh ta không thích tôi cho lắm."

An Ngung khá kinh ngạc, "Tại sao?"

Tần Tri Luật lắc đầu, "Anh ta có thể thân thiện với tất cả mọi người nhưng lại lảng tránh một mình tôi. Không rõ nguyên nhân, cũng không việc gì phải cố gắng tìm hiểu."

"Thi sĩ luôn luôn bí ẩn."

An Ngung nhập dãy ID cuối cùng vào, nhìn thông tin ghi chép xuất hiện trên màn hình:

"Đúng là đã mười năm rồi cô nhi viện không có ghi chép vào viện mới. Tất cả những người chúng ta gặp được ở nhà ăn hôm nay đều vào đây trước năm 2139 nhưng nhìn từ vẻ bề ngoài, có vẻ như tuổi tác của họ đều dừng lại ở năm đó."

"Thời không bị ngưng đọng là hiện tượng hỗn loạn không quá hiếm gặp." Tần Tri Luật gật đầu, lại hỏi: "Ghi chép gia nhập nhập cuối cùng là vào thời điểm nào?"

An Ngung im lặng thở dài.

"Ngày 22 tháng 12 năm 2138, chính là đứa trẻ tôi gặp hôm làm thủ tục rời đi, nó là người cuối cùng."

"Nói cách khác, sau khi cậu rời khỏi, nơi này lập tức rơi vào bất thường.

"An Ngung không muốn thừa nhận nhưng cậu chỉ có thể gật đầu. Tần Tri Luật hỏi,"Nếu đã là như vậy, chắc hẳn những đứa trẻ ở đây đã có một khoảng thời gian chung sống với cậu, cậu có ấn tượng về ai không?"

An Ngung lắc đầu, "Tôi chưa từng chú ý những người khác."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!