Trẻ con là sinh vật dễ suy sụp tinh thần nhất trên thế giới.
Sau khi bị An Ngung nghiêm túc từ chối đòi hỏi về món đồ quý giá đó, vết thương nở hoa trên mặt Tường loét rộng ra, đóa hoa nằm chính giữa run rẩy, màu hồng nhạt kì dị lan rộng ra từ tròng đen như thể nó tức đến chảy máu mắt.
An Ngung định bụng tìm kiếm một chút kinh nghiệm đối đãi với trẻ nhỏ của Lăng Thu từ trong trí nhớ nhưng dường như chẳng có gì cả. Một người thông tuệ như Lăng Thu cũng bó tay chịu chết với đám nhóc tì.
Đang lúc do dự, tiếng thông báo bỗng vang lên trong tai nghe, Tưởng Kiêu vào kênh liên lạc riêng của cậu.
"Phát hiện một hiện tượng bất thường."
Tưởng Kiêu nói.
"Tôi thấy một đứa trẻ biến dị gi. ết ch. ết một nhân viên công tác là con người nhưng không kịp ngăn cản. Nó giằng đứt cổ người kia, nhưng khi người đó tắt thở, thân xác lại vỡ vụn ra ngay lập tức giống như một chiếc gương bị tảng đá lớn đập vỡ. Hơn nữa, thật sự có tiếng gương vỡ."
An Ngung yên lặng lắng nghe, mắt vẫn nhìn vào Tường nhưng lại như đang lơ đãng suy ngẫm, hoàn toàn không để mắt tới thái độ đe dọa của Tường.
"Người chết giống như gương vỡ."
Tưởng Kiêu tổng kết: "Luật chặn kênh liên lạc với chúng tôi rồi, xin nhờ ngài báo cáo lại tình hình với ngài ấy."
An Ngung: "Ừ… Hả?"
Ngữ điệu của Tưởng Kiêu hoàn toàn không có vẻ gì là xấu hổ khi bóc trần người khác mà vẫn thản nhiên như thường: "Tôi nghĩ chắc hẳn ngài và Luật vẫn luôn ở cạnh nhau. "Không có trị liệu và trưởng quan nên lo lắng" cũng chỉ lừa được người chưa từng tới khu 53 thôi."
An Ngung: "…"
"Tuy ngày hôm ấy có rất nhiều điều đã bị giữ bí mật nhưng tôi vẫn may mắn được chứng kiến quá trình săn giết của ngài." Tưởng Kiêu cung kính nói. "Xin ngài cứ yên tâm, tôi sẽ không cản trở hành động của ngài đâu.
"Cuộc gọi kết thúc. Tường tóm lấy đoạn băng vải trên tay phải An Ngung,"Nghe thủng không đấy? Mày mới đến, đừng có tự đâm đầu vào chỗ chết.
"Cùng với lời đe dọa, đóa hoa lớn đẹp đẽ kia vươn dài ra khỏi gương mặt nó. Cành hoa quấn quanh cổ tay An Ngung, gai nhọn trồi ra, kề trên lớp băng vải. Tường vốn tưởng An Ngung sẽ hoảng sợ giống như tất cả những con người yếu đuối kia. Thế nhưng không hề. Đôi mắt vàng ấy như thể vừa hoàn hồn, An Ngung cúi xuống nhìn cành cây chi chít gai rồi lại ngẩng lên nhìn Tường. An Ngung ngưng mắt nhìn Tường, khẽ nói:"Người ở đây chết, thi thể đều sẽ vỡ à?"
Tường thoáng sững người, sau đó mới cười nhạt: "Mày muốn thử không?"
An Ngung nhìn nó một lát, "Nếu đổi thành tôi giết cậu, thi thể cũng sẽ vỡ sao?"
Nghe vậy, ánh mắt Tường càng lạnh lùng hơn, khóe miệng nhếch lên như đang mỉa mai: "Vậy phải xem mày có được nó chấp thuận không."
An Ngung rùng mình,
"Nghĩa là sao? Nó là ai?"
Cậu không nhận được đáp án. Tường tiếp tục siết chặt cành hoa, những cái gai sắc nhọn đâm vào băng vải hòng níu lấy nó mà giằng xuống. Nhưng băng vải lại bền chắc ngoài sức tưởng tượng, hoàn toàn không hề hấn gì trước lực kéo ấy, cản hết những cái gai ở bên ngoài.
Tường thoáng sửng sốt, ánh mắt càng hung ác hơn, "Mày còn dám nói đây là đồ ở khu ổ chuột?"
Chớp thời cơ những cái gai rời ra, An Ngung lập tức rút tay về, "Khuyên cậu đừng động vào.
"Cậu không muốn tiếp tục dây dưa với nhóc sinh vật biến dị này nữa. Khoảnh khắc cậu quay người đi, gió cuốn những bông tuyết phả thẳng vào mặt, bộ quần áo đơn sơ, rộng thùng thình bị gió thổi phồng lên, bên hông bỗng lành lạnh. Một tiếng"keng
"quen thuộc vang lên giữa không trung. Đôi mắt vàng đanh lại, cậu ngoảnh phắt đầu."Quả nhiên còn giấu đồ tốt!" Hai mắt Tường sáng rỡ, tán thưởng thanh đoản đao trong tay: "Xem ra mày là con nhà giàu.
"Còn chưa kịp ngắm kỹ, An Ngung đã muốn giật thanh đao lại. Cành hoa của Tường trói chặt hai tay cậu, nhấc bổng cậu lên cao như đang treo cậu lên giá tử hình. Tường ngẩng đầu nhìn kẻ đang bị chính nó tuyên án tử, cười lạnh:"Xem ra đều là đồ tốt đắt tiền. Vậy để tao nhìn xem đao và băng vải của mày cái nào xịn hơn.
"Nói xong, nó ném thẳng thanh đao về phía cổ An Ngung. Lưỡi đao cắt qua gió, hai chữ"Trật Tự" phản xạ màu tuyết vào đôi mắt vàng, sắc đỏ đột ngột lan tràn từ con ngươi dựng đứng kia.
Quỹ đạo parabol lạnh băng xẹt qua trước mắt An Ngung, mũi đao trỏ xuống, chẳng mấy nữa sẽ đâm vào cổ họng cậu.
Đúng thời khắc ấy, không hiểu tại sao cơn gió đang rít gào cũng chệch nhịp mất một giây.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!