Chương 34: Bắt nạt

Tim đập?

An Ngung cẩn thận cảm nhận một lát, "Đó không phải hoảng hốt thưa trưởng quan."

"Vậy thì là gì?

"Là hưng phấn vì nghĩ đến việc xấu muốn làm. An Ngung lẳng lặng né tránh đụng chạm vấn đề nguy hiểm, giải thích,"Ở cô nhi viện, bị giáo viên tuần tra gọi lại là chuyện bình thường.

Khi nào số liệu bất thường mới bị đem đi kiểm tra rồi xử lý.

"Đây là một phương thức quản lý tàn khốc nhưng an toàn. Chỉ là hiện tại, tất cả mọi điều trong cô nhi viện đều đang phát triển theo một phương hướng quái gở. Căn cứ kết quả kiểm tra của thiết bị thông tin, giáo viên tuần tra vẫn là con người nhưng bà ta lại thản nhiên dẫn theo một đám trẻ biến dị mà không hề có dấu hiệu bị lây nhiễm. Tần Tri Luật hỏi,"Cậu định để tôi ở trong này bao nhiêu lâu nữa?"

An Ngung hoàn hồn, nhỏ giọng nói: "Chuyện này phụ thuộc vào việc ngài tức giận đến mức nào."

"Hửm?" Tần Tri Luật nghe không rõ, "Cậu nói gì cơ?"

"Tôi nói là tôi muốn để ngài nhìn nhận được giá trị của tôi thêm một lần nữa. Trước khi tạo xong thân phận giả, tôi sẽ bảo vệ ngài chu toàn."

Tần Tri Luật không đưa ra đánh giá, chỉ mệnh lệnh: "Bật thiết bị ghi hình lên."

"Vâng.

"An Ngung suýt chút nữa đã quên bẵng mất quả cầu máy bé xíu đó. Một lát sau, hình ảnh tức thời được truyền đến thiết bị thông tin của Tần Tri Luật. Lúc này hắn mới lên tiếng:"Đi thôi, đừng cố né tránh người khác quá."

"Tại sao?"

An Ngung hỏi, "Người ở cô nhi viện cũng không thân thiện cho lắm, tôi không muốn phải đánh nhau quá sớm đâu."

Tần Tri Luật như đang kiên nhẫn giảng giải,

"Đến mỗi một khu vực hỗn loạn đều phải thăm dò xem có bao nhiêu người biến dị. Nếu tôi nhớ không lầm, cô nhi viện thu lưu hơn mười nghìn đứa trẻ. Biến dị cũng như mở hộp mù vậy, nếu phần lớn người ở đây đều biến dị, vậy thì chúng ta sẽ có đến hàng nghìn chiếc hộp mù chứa gen."

An Ngung thắc mắc: "Hộp mù là gì?"

"Mở hộp nhận quà." Tần Tri Luật nói, "Mở vài ngàn hộp, chung quy sẽ có thứ chúng ta cần."

Thực ra An Ngung vẫn không hiểu nhưng cậu quyết định không gặng hỏi thêm nữa vì trưởng quan từng khen cậu có IQ cao.

Hiện tại, trong mắt trưởng quan, cậu là một tên không biết trên biết dưới, phẩm chất đạo đức kém cỏi, tính cách ôn hòa vẫn còn là một nghi vấn, dường như IQ cao chính là ưu điểm duy nhất, vậy nên bằng mọi giá cậu phải bảo toàn nó.

Gió tuyết càng lúc càng lớn.

Tuyết ở đây không dữ dội như bên ngoài nhưng lại như thể mãi mãi không ngớt. Những bông tuyết bay lả tả khắp trời như muốn phủ lấp cả những công trình kiến trúc.

An Ngung đứng ngơ ngẩn trong tuyết, không rõ là vì đói hay vì trở lại đây rồi nên muốn ngủ một giấc theo thói quen.

Quả cầu máy quay vài vòng, Tần Tri Luật hỏi: "Kiến trúc ở đây đều có màu xám trắng à?"

"Biến thành màu xám là vì bị bẩn, màu sắc ban đầu vốn là trắng tinh cơ. Người quản lý nơi này hy vọng tuyết có thể trở thành màu sắc bảo vệ cho nơi này, giảm nguy cơ bị sinh vật biến dị xâm nhập xuống giống như mái vòm của thành phố chính."

An Ngung lướt mắt nhìn những khối kiến trúc rời rạc, nói tiếp: "Tuy không có khoa học kỹ thuật cao siêu gì bảo vệ nhưng chí ít trong vòng 8 năm ở đây, quả thật tôi chưa từng nghe về chuyện có sinh vật biến dị xâm nhập."

Âm thanh một lần nữa vang lên trong kênh liên lạc chung của đội.

"Cuối cùng cũng thoát!" Kazama Takashi Sakai thở hồng hộc,

"Bám dai thật đấy, một người lớn dẫn theo một đám trẻ con, à không, một đám sinh vật biến dị con! Mọi người có ai nhìn vào gương chưa? Quân địch cực kỳ đông. Nhờ phước bọn chúng mà khu vực trông như vừa bị sao chổi Halley quét qua kia chính là chỗ của bọn tôi đó."

Nhất thời, kênh liên lạc im lìm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!