Chương 33: Phần 2: Mồi lửa thần bí - [Cô nhi viện nguy cơ biến dị cao] Chương 33: Tiến vào cô nhi viện

An Ngung nhặt cuốn "Thơ tiên đoán" bị ném xuống đất lên. Đang định gấp lại, tầm mắt cậu vô tình lướt qua tên của bài thơ vừa đọc.

"Nơi thu lưu"

"Một người loạn thời gian Kinh hoàng trong im lặng Cái chết lặng lẽ trôi Theo dòng sông chảy mãi. Đám người loạn thời gian Quay cuồng trong hỗn độn Tất cả ồn ào trôi Theo dòng sông tĩnh lặng."

Nơi thu lưu…

Ma xui quỷ khiến, cậu vô thức đi tới nhà thờ.

Thi sĩ ngồi trên sô pha, đang nhẹ nhàng đưa cọ trên tấm bảng vẽ.

"Thật ngại quá, tôi cũng không lý giải được bài thơ này." Anh ta mỉm cười ái ngại,

"Thường xuyên có những ý tưởng bất thình lình xuất hiện nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi có thể hiểu rõ tất cả. Tôi đã viết ra tất cả những gì tôi nhận được rồi."

"Thôi vậy." An Ngung thở dài. "Tôi sắp phải đi một chuyến, nếu anh có thể nghĩ ra điều gì đó thì có thể tới tiệm bánh mì gặp Hứa Song Song nhé."

"Thành phố chính xin đợi cậu trở về."

Thi sĩ mỉm cười ấm áp.

"Nhắc đến tiệm bánh mì, hôm qua, một người phụ nữ tới đây cầu nguyện đã tặng tôi một chiếc Bánh đậu xưa cũ. Dường như nó thật sự đưa tôi trở về quá khứ, khiến tôi nhớ lại tâm trạng khi sáng tác bài thơ ấy."

An Ngung thuận miệng hỏi: "Bài nào?"

"Đừng tự cao tự tại Bắt nạt thỏ nhỏ nhoi…"

An Ngung chợt khựng lại.

Bài thơ ấy từng được em gái của Nghiêm Hi đọc, mà Bánh đậu xưa cũ chính món được làm mô phỏng theo cách làm của mẹ Nghiêm Hi.

Cậu ngoảnh đầu nhìn thi sĩ, "Lời tiên đoán của anh luôn chuẩn xác. Lần trước, tôi quả thật đã vấp váp vì một vài chuyện nhỏ nhặt, cũng quả thật đã phát tài đầy bất ngờ."

Thi sĩ trả lời thẳng thắn: "Tôi đã quen với việc mình có thiên phú trên phương diện này rồi. Cậu có biết người ở thành phố chính rất hay mua xổ số không?"

An Ngung gật đầu.

"Tôi cũng từng viết một cuốn "Cảm nhận con số may mắn", chỉ 5000 thôi, cậu muốn không?"

"…"

An Ngung chán chường nói: "Có lời tiên đoán nào không mất tiền mua không?"

Thi sĩ thất vọng thở dài, "Cũng có, nhưng bình thường chẳng ai thèm quan tâm."

Nói xong, anh ta quay tấm bảng vẽ luôn hướng về phía mình sang phía An Ngung.

Đó là một bầu trời đen tuyền, cao vời vợi.

Một mảng lớn những vệt sáng đỏ vỡ vụn, bất quy tắc nằm phía chân trời. Rõ ràng là một bức tranh tĩnh nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác náo động khó chịu.

An Ngung chú ý tới hai vệt sáng đỏ nằm yên một góc, sau lưng chúng là một bánh răng màu vàng kim. Chiếc bánh răng kia rất nhỏ nhưng lại có cảm giác bất ổn khó hiểu. Sợi dây xích kéo dài phía bên ngoài chiếc bánh răng đang cố gắng níu chặt lại những vệt sáng đỏ vụn vỡ.

Cũng níu lấy chúng, hình dáng của chiếc bánh răng thứ ba cũng đã lờ mờ xuất hiện.

An Ngung thoáng sửng sốt, "Chẳng phải lần trước anh nói chiếc bánh răng thứ hai mới chỉ xuất hiện rất mờ nhạt thôi sao?"

Thi sĩ mỉm cười hài lòng,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!