Chương 31: Tòa tháp cao lạnh lẽo

Hoàng Trụ bị nhốt trong chính căn phòng của gã, chờ các bước xử lý tiếp theo.

Khi đẩy cánh cửa tráng lệ, nặng nề kia ra, An Ngung vừa khéo nghe thấy gã đang nói chuyện điện thoại. Không ra tòa, không lên báo, đổi tên xí nghiệp, đủ thứ công việc.

Có vẻ căn phòng này chỉ là một phòng khách tạm thời bên ngoài phòng ngủ của Hoàng Trụ nhưng mỗi vậy thôi đã to gấp mười lần tiệm bánh mì Góc. Mọi thứ trong phòng trông đều đắt đỏ, An Ngung không dám chạm linh tinh nên chỉ có thể đứng yên giữa phòng, lịch sự chờ gã nói chuyện xong.

Hoàng Trụ nhíu mày nhìn người tóc trắng áo trắng bỗng nhiên xuất hiện trong phòng. Gã vội cúp điện thoại, "Cậu là?"

An Ngung khẽ nói, "Chào anh, danh hiệu của tôi là Góc, là người tới xử quyết anh."

Hoàng Trụ kinh ngạc, "Gì cơ…

"Người vốn đứng cách xa cả chục mét bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt gã nhanh đến độ gã còn chưa kịp chớp mắt. Màu trắng, đúng là màu của điềm gở. Gã phú hào trước nay bình thản, ung dung đột ngột bị nỗi sợ chưa bao giờ xuất hiện phủ lấp. Sát thủ có một đôi mắt vàng trong trẻo đến mức gần như trống rỗng, mống mắt như chứa đựng cả một vực sâu. Theo từng chuyển động của con ngươi, vực sâu kia như đang vẫy gọi gã. Keng. Tiếng động lạnh lẽo, sắc lẻm vang lên. Đoản đao dừng lại trước mặt Hoàng Trụ, mũi đao chọc thẳng vào ấn đường."Cậu…" Hoàng Trụ run rẩy, "Cậu chờ một chút, chúng…"

Lời còn chưa dứt, thanh đao đã giơ lên cao.

Hoàng Trụ đẩy mạnh An Ngung ra, cuống cuồng chạy theo hướng ngược lại theo bản năng. Bất ngờ thay, người kia rất nhẹ, chỉ đẩy một cái đã tách ra được.

Suy nghĩ may mắn chỉ vừa lóe lên trong đầu đã ngay lập tức phụt tắt.

An Ngung một lần nữa xuất hiện ngay trước mặt gã chỉ trong tích tắc.

Khoảnh khắc ấy, Hoàng Trụ bỗng nhiên nghĩ đến tử thần. Nghe nói nếu mệnh số của một người đã cạn, tử thần sẽ bám riết không buông, dù có làm sao cũng không thể trốn tránh.

Dù gã có vô vàn mối quan hệ, có gia tài bạc triệu, có thể thao túng dư luận, can thiệp vào luật pháp nhưng gã vẫn không thể chạy thoát khỏi tử thần.

"Anh đang bào mòn thể lực của tôi."

Rốt cuộc tử thần cũng nói câu thứ hai, "Giống như… bào mòn chút hy vọng còn lại của thành phố "mồi"."

Có rất ít người ở thành phố "mồi

"ôm khao khát đối với tương lai. Ngoại trừ những cô gái trẻ. Cho dù phải chôn chân trong nhà máy nhưng họ ôm hy vọng về một tương lai tốt đẹp hơn. Nhìn chung, những cô gái ấy không khác mấy so với Lăng Thu, chỉ là họ sống còn vất vả hơn Lăng Thu mà thôi. An Ngung lại một lần nữa lẳng lặng giơ đao lên. Nhưng khi mũi đao sắp chọc vào trán Hoàng Trụ, cậu bỗng nhiên dừng lại. Cậu ngoảnh đầu đi, như đang lắng nghe âm thanh gì đó trong không khí. Hồi lâu sau, cậu mới nói khẽ một cách đầy trăn trở:"Họ không muốn anh chết.

"Hoàng Trụ hoảng sợ nhìn cậu thu đao, lấy một đồng xu trong ngực áo ra. Đồng xu này trông rất quen, chính là thứ dùng để đánh số cho những cô gái kia. Mà đồng xu An Ngung cầm trên tay lại hơi khác. Trên đồng xu không có số hiệu, chỉ có bốn con cá Koi nối đuôi nhau. Hoàng Trụ nhìn chằm chằm đồng xu, đột nhiên cảm thấy hình như những con cá Koi kia bắt đầu di chuyển và nhìn gã bằng gương mặt dữ tợn. Nghĩ đến những lời đồn ở khu 84, gã ngã phịch xuống đất."Nhìn tôi này.

"An Ngung chợt nói. Nỗi sợ len lỏi vào từng lỗ chân lông trên người Hoàng Trụ. Tâm trí đang không ngừng run rẩy nhưng gã lại như khó lòng nào kháng cự nổi, cứ thế chầm chậm ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt kia. Thời gian trôi qua chậm chạp như cả một thế kỷ. An Ngung nhíu mày, như không hài lòng vì điều gì đó, dời mắt đi nơi khác. Một lúc lâu sau, cậu cầm đồng xu kia lên:"Họ mong rằng tôi sẽ giới thiệu cho anh biết về không gian bên trong đó trước khi anh đi vào."

"Nơi đó chỉ có một cây cột trụ cao chọc trời, điêu khắc 1200 người cá. Ở vị trí xương mu của họ có một con mắt, bất kỳ ai muốn lợi dụng đường sinh môn đó đều sẽ bị theo dõi."

"Anh sẽ vào đó với nguyện vọng về đứa con có entropy gen cao mà anh tâm nguyện, khao khát nhất, bay vòng quanh cây cột trụ lên dần trên cao. Cây cột trụ này không hề có điểm kết, thời gian trong thế giới này cũng không bao giờ trôi, anh chỉ có thể bay mãi mãi."

"Không có đuôi cá, sẽ rất khó để bay lên cao. Nhưng họ sẽ luôn bên cạnh anh, cố gắng lây nhiễm anh, giúp anh sớm ngày mọc ra đuôi cá. Tuy không có sự hỗ trợ của khoa học, cá vàng thật sự rất khó lây nhiễm cho con người nhưng họ sẽ không bao giờ từ bỏ."

Tiếng kim loại vỡ vụn vang lên, Hoàng Trụ thật sự bóp nát chiếc điện thoại đang cầm trong tay.

Nước đái của gã phú hào chảy xuống tấm thảm đẹp đẽ, mùi khai chẳng khác gì những kẻ sợ đến vãi ra quần ở khu ổ chuột.

Khi An Ngung tung đồng xu lên cao, bên tai lại vang lên giọng một cô gái.

"Hung thủ chắc chắn phải chịu tội."

"Cảm ơn ngài đã tới nơi đây.

"Đồng xu sáng bóng bay lên trong đôi mắt vàng rồi lại yên lặng rơi xuống. Khi nó rơi xuống đất, dường như không khí xung quanh xảy ra dao động. Tấm thảm nhăn nhúm vào nhau, người trên thảm đã biến mất. Mặt đồng xu bỗng nhiên phẳng lì."Phù…

"An Ngung do dự đưa tay nhặt nó lên. Cậu có thể cảm giác được rằng thứ này đã biến thành một đồng xu bình thường. Theo lý thuyết, nó có thể được coi là tiền, nhưng không mệnh giá thì cũng chẳng thể tiêu được, chẳng khác gì một miếng sắt vụn. Tần Tri Luật đẩy cửa bước vào,"Thấy cách chơi mới của cậu rồi."

An Ngung vẫn cất đồng xu đi, nghiêm túc hỏi: "Trưởng quan cảm thấy sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!