Chương 29: Bốn tầng bi kịch

Lần thứ ba mở mắt, An Ngung đang ở trong một căn phòng kho chật chội.

Ngoài cửa là tiếng máy móc chạy ầm ầm, ánh sáng lờ mờ chiếu lên gương mặt gã đàn ông đối diện.

A Phi là một nữ công nhân vào nhà máy làm việc từ năm 16 tuổi, nhoáng cái đã ở đây 20 năm.

"Tôi nói này, bảo cô thông tin cho mọi người, cô nói chưa?"

Gã đàn ông ngậm thuốc lá, nhả ra một làn khói hôi hám, "Cơ hội tốt như thế, chỉ có nữ công nhân ở nhà máy chúng ta mới có phần thôi đấy, cô hiểu không?"

A Phi do dự nói: "Vâng vâng vâng, tôi hiểu… nhưng mà… Hai nhóm thí nghiệm đầu tiên ấy, mấy cô Thẩm Hà, Chu Như đâu rồi?"

"Đang điều dưỡng, đã nói rồi còn gì. Entropy gen của thai nhi không đạt chuẩn nên đình chỉ thai, thai phụ phải điều dưỡng một thời gian."

"Chẳng phải xác suất thành công của 6 người nhóm đầu tiên đều trên 70%, của 10 người nhóm thứ hai đều trên 60% sao?" A Phi khó hiểu thì thầm, "Cả mười mấy cô gái không ai thành công? Có tính sai không vậy?"

"Cô thì biết cái gì! Bảo truyền lời thì lo truyền lời thôi, cô không làm, tôi tìm người khác!"

"Ấy từ từ!" A Phi gọi gã lại, "Tất cả những cô gái đã đăng ký đều phải vào khu thí nghiệm hết à? Thế nhà máy phải làm sao?"

"Không phải vào, hiếm ai có xác suất 60, 70% trở lên lắm. Số còn lại rõ đông, hơn nghìn người, ai mà chăm sóc từng người được." Gã đàn ông nheo mắt,

"Bọn tôi sẽ tiến hành thụ thai tập thể, sau đó vừa làm việc trong nhà máy vừa dưỡng thai. Sau hai tuần, ai thành công thì bọn tôi đón đi, không thì đình chỉ, đảm bảo 50 000 ai cũng có."

"Vậy sau hai tuần làm sao để biết đứa bé có đạt hay không?"

Gã đàn ông cong chân đá một cái thùng giấy trong góc phòng ra, bên trong thùng là từng chai nước được xếp ngay ngắn, trong mỗi chai đều có một con cá vàng nhỏ đang bơi.

"Đây là thuốc thử, phát cho mỗi người một chai. Lần thụ thai tới sẽ tiến hành ngay trong ký túc xá, khỏi phải lằng nhằng."

Trong lòng A Phi tràn ngập nghi ngờ và bất an. Cô băn khoăn một hồi, do dự đưa tay về phía chồng đơn.

Nữ công nhân tự nguyện vào nhà máy chỉ chiếm một phần nhỏ. Phần lớn các cô gái đều bị người nhà bán vào đây với giá vài nghìn, chưa đến 40, 50 tuổi đừng hòng được ra ngoài. Cô biết những cô gái ấy khao khát được rời khỏi đây, một số ít còn mong mỏi có thể lập gia đình.

Mặc dù số phận đã định sẵn sẽ bị chôn chân ở thành phố "mồi

"nhưng các cô gái luôn ôm hy vọng về tương lai. Cuối cùng A Phi vẫn bê chồng đơn lên. Nhưng trước khi rời đi, sâu trong tâm trí cô chợt xuất hiện một cảm giác khó tả như thể có một ý nghĩ nào đó tuy nhỏ nhưng lại rất mạnh mẽ đang nhiễu loạn cô. Cô ngoảnh lại, nhìn thẳng vào gã đàn ông do cấp trên phái xuống."Tôi có vài câu hỏi.

"Giọng cô cũng trầm hẳn xuống. Gã đàn ông kinh ngạc, vô thức đứng thẳng người dậy,"Sao?"

"Gen để so sánh lấy thông tin đâu?"

Gã đàn ông nói: "Tôi cũng không biết. Nhưng tôi đoán tập đoàn luôn hỗ trợ cho các hạng mục nghiên cứu khoa học cấp cao về gen loài người, nắm được kho dữ liệu hẳn không thành vấn đề."

A Phi im lặng một lát, lại hỏi: "Nguyên lý của thuốc thử?

"Cô tiếc chữ như vàng, không chịu nói dư ra dù chỉ một từ. Cấp trên không cho phép giải thích quá nhiều nhưng gã đàn ông vẫn đáp như không tự khống chế được bản thân:"Cá vàng biến dị đã được cải tạo đặc biệt giúp gia tăng khả năng lây nhiễm đối với phụ nữ có thai.

Nhưng nếu entropy gen của thai nhi trong bụng đủ cao, nó sẽ bảo vệ được mẹ mình không bị lây nhiễm."

Lối cầu thang im lìm chừng một phút đồng hồ.

"Ngừng thai như thế nào?"

"Chuyện này… tôi không nói được…" Biểu cảm của gã đàn ông bắt đầu méo mó như đang bị hai luồng sức mạnh giằng co. Mồ hôi lạnh rịn trên trán, gã lẩm bẩm:

"Biết nhiều quá cũng chẳng tốt lành gì đâu. Chuyện không nên biết thì đừng có hỏi, thứ không nên thấy cũng đừng có nhìn…"

Gã còn chưa nói hết câu, ý thức của An Ngung lại dịch chuyển thêm một lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!