Người không mong cầu rời đi.
An Ngung đứng trước cây cột trụ, một lần nữa nhắm mắt lại. Mở mắt ra, cậu đã quay trở về thế giới thật.
Thành phố chính, nhà thờ trung tâm.
An Ngung đứng bên cạnh cửa sổ trên đỉnh tháp, "Thi sĩ, anh còn nhìn thấy những vệt sáng đỏ vỡ vụn trên bầu trời nữa không?"
Mắt nhìn lên bầu trời cao qua khung cửa sổ,
"Vẫn luôn nhìn thấy. Vài năm trở lại đây, những vệt sáng đỏ càng ngày càng nhiều, không ngừng dao động một cách mất trật tự khiến người ta phiền lòng. Mãi đến đợt trước, khi bánh răng đầu tiên xuất hiện, tình hình mới khá lên một chút."
An Ngung hỏi, "Rốt cuộc ánh sáng đỏ đó là gì?"
"Không biết." Mắt dừng lại một lát, "Có lẽ có liên quan đến mức độ hỗn loạn của thế giới này. Bất kể con người có cố gắng chống cự ra sao, hỗn loạn vẫn luôn tăng lên.
"An Ngung cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hệt như ngày hôm ấy, cậu vẫn không nhìn thấy gì. Trên chiếc bàn nhỏ chân cao bên cạnh cửa sổ là một cái bể bằng thủy tình, một con cá vàng đang bơi qua bơi lại bên trong."Hình như rất hiếm khi trông thấy động vật ở thành phố chính." An Ngung nói, "Một người bạn tên là Nghiêm Hi của tôi từng nói bất cứ loài động vật nào cũng có khả năng biến dị, vậy nên thành phố chính cấm nuôi thú cưng."
Mắt nhúng ngón tay vào trong bể cá, nhẹ nhàng khuấy động làn nước,
"Nó chỉ là một con cá vàng bình thường. Hơn nữa, kể cả có biến dị cũng không sao, khả năng lây nhiễm của cá vàng cực kỳ yếu. Người thường xuyên đến nhà thờ phần lớn là phụ nữ và trẻ em, khả năng kháng lây nhiễm gen của phụ nữ và trẻ em lại cao, hoàn toàn không phải lo lắng."
An Ngung nghĩ đến hơn 1200 xác nữ bị chôn sâu dưới nền đất khu 84, không đưa ra nhận xét.
Cậu trầm ngâm một hồi rồi mới nói: "Thi sĩ, tôi muốn lắng nghe quá khứ của một vài người, nhưng tôi luôn bị từ chối."
Mắt ngẫm nghĩ rồi mỉm cười, "Bởi vì sự lắng nghe của cậu bị nhận định là không đem lại hiệu quả gì."
An Ngung ngơ ngác, "Vậy tôi nên làm gì?
"Mắt không trả lời ngay. Anh ta ngẩng đầu nhìn xa xăm. Lát sau, anh ta bỗng đưa tay lên như đang phác họa giữa không trung bằng một thái độ hoang mang."Bánh răng thứ hai…" Anh ta lẩm bẩm đầy khó tin: "Hình như đã lờ mờ xuất hiện.
"An Ngung càng ngơ ngác hơn. Rõ ràng bầu trời đêm chẳng tồn tại bất kỳ điều gì, cậu thậm chí hoài nghi bản thân đã mù. Ngay lúc cậu cho rằng thi sĩ sẽ không tiếp tục trả lời mình, Mắt chợt nói:"Không cắt da sẽ không biết nỗi đau này."
"Hả?"
"Đừng chạm vào bằng tay, phải dùng thứ này." Mắt chỉ vào tim mình, "Không ai tình nguyện vạch vết thương của mình ra trước tầm mắt người khác, trừ khi đối phương có thể đồng cảm với mình."
An Ngung lập tức hỏi, "Đồng cảm như thế nào?"
"Trước hết là hòa làm một, sau đó mới tự mình xem xét" Mắt suy tư, nói,
"Không phải ký ức nào cũng có thể quay ngược dòng. Đau khổ sẽ bị não bộ tự động lãng quên, vui vẻ cũng chưa chắc được lưu giữ được mãi mãi. Tôi luôn cho rằng nhớ lại quá khứ là đang khiến thời gian trôi ngược chiều về mặt tinh thần. Người bình thường không thể khống chế thời gian của chính mình tùy thích, đương nhiên càng không đánh thức ký ức của người khác."
An Ngung nghe câu hiểu câu không.
Cậu quay người xuống tầng, khi đi đến cửa cầu thang lại chợt dừng bước.
"Nếu anh thật sự có thể nhìn thấy thứ mà người khác không thể thấy…"
"Không chỉ vậy thôi đâu." Mắt cười hiền hòa, "Dường như tôi còn có thể dự cảm được một số chuyện sắp xảy ra.
"An Ngung cảm thấy nghẹt thở. Cậu lần mò túi áo theo bản năng, vừa lấy thiết bị thông tin ra, Mắt đã chủ động vươn tay tới. Entropy gen 9,6, khớp với thông tin trong kho gen. Từ khi sinh ra, Mắt đã mang con số đáng tự hào như vậy."Chuyện cậu lo, người trong Tháp Đen đã nghĩ đến từ lâu rồi. Nhiều năm qua, tôi vẫn luôn sống dưới sự theo dõi gắt gao của Tháp Đen, cứ yên tâm."
Mắt mỉm cười, nói: "Vị quan lớn lần trước tới đây cùng cậu, đến hắn ta còn vô hại với loài người thì tôi có gì đáng để cậu phải đề phòng chứ.
"An Ngung cất thiết bị thông tin đi. Thành phố chính có rất nhiều người, nhiều việc lạ lẫm đối với cậu. Nhưng may thay, xuất thân khu ổ chuột đã giúp cậu sớm quen với việc phải đối mặt với những điều vượt ngoài tầm hiểu biết. Trước khi rời đi, cậu lại hỏi:"Tòa nhà phía sau nhà thờ là gì?"
Tòa nhà thương mại cao nhất thành phố chính, cũng là vị trí của cây cột trụ ở không gian bị gấp nếp tại khu 84.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!