Càng ngày càng có nhiều tín đồ gia nhập đội ngũ bay quanh cây cột trụ.
"Tuy không nghe được tiếng thì thầm cậu nói nhưng nghe nhiều những lời cầu nguyện này, tôi cũng bắt đầu nảy sinh suy nghĩ muốn bay quanh cái thứ này rồi."
Triều Vũ giật mình nhìn cây cột trụ: "Không biết bên trên sẽ có gì, tôi muốn lên nhìn thử ghê…"
Cô lắc mạnh đầu, "Đừng nói là An, đến tôi cũng sắp mất tỉnh táo rồi!"
Ninh chợt nói khẽ: "Bay quanh cột sẽ rất khổ sở."
An Ngung ngước mắt, Ninh chỉ vào chiếc hũ đeo trước cổ cậu,
"An nói rằng quả thật trước khi đi lên thì khao khát một cách khó hiểu, nhưng khi bay quanh cây cột trụ lại vô cùng khổ sở. Tuy không ý thức rõ ràng được điều gì nhưng trong đầu luôn tồn tại một suy nghĩ mong rằng có thể nhanh chóng dừng lại."
"Khổ sở như thế nào?"
"Nơi sâu trong ý thức phải chịu tra tấn." Ninh cũng cảm thấy khá bất ngờ, anh ngừng một lát rồi mới nói tiếp:
"Tuy cậu ấy không hiểu được nghĩa của những lời thì thầm kia nhưng khi bay quanh cây cột trụ, cậu ấy mơ hồ cảm thấy như mình đang được khuyên nhủ. Dường như chỉ cần buông bỏ một điều gì đó thôi là sẽ dừng được việc bay xung quanh đầy đau khổ kia."
"Buông bỏ cố chấp đối với entropy gen của con cái sao?" Chúc Đào hỏi An Ngung, "Cậu nghe hiểu được tiếng thì thầm không?
"An Ngung lắc đầu. Cậu không cảm thấy được khuyên nhủ một chút nào, chỉ cảm thấy bực bội, muốn xẻo cái miệng của những thứ kia xuống. Dây leo cây nho vươn dài ra từ đầu ngón tay Chúc Đào, áp những chiếc lá có năng lực giúp tăng khả năng kháng về mặt tinh thần tới lên người mọi người. An Ngung đưa tay hái chiếc lá trên vai mình xuống, đặt trên chiếc hũ, hương nho trong lành lan tỏa. Ninh hỏi:"Còn cậu thì sao?"
"Tôi không cần." An Ngung bình thản đáp, "Nếu phía trên khiến tinh thần bị ô nhiễm nặng, nhờ anh chú ý mọi người, không cần lo cho tôi."
"Tinh thần cậu ấy cực kỳ ổn định."
Chúc Đào than thở, "Lúc bọn tôi ở khu 53, cậu ấy bị đủ loại sinh vật biến dị không ngừng đánh cho cạn máu, vậy mà sức mạnh tinh thần chưa một lần nào giảm xuống."
Ninh kinh ngạc nhìn An Ngung, "Không ngờ những lời đồn trên diễn đàn lại là thật…
"Bên dưới cây cột trụ, tiếng cầu nguyện của những tín đồ kết thành một cái lồng giam vô hình. Không khí xung quanh như ngưng đọng lại, chỉ có nhóm người bay quanh cây cột trụ ngày một đông hơn, dấy lên từng đợt sóng lớn trong luồng ánh sáng đỏ. Những người cầu nguyện lũ lượt quỳ lạy trước cây cột trụ. Còn chưa bay lên nhưng những cô gái đã đóng mọi giác quan, thờ ơ với tất cả mọi chuyện quanh mình, chỉ biết hát bài hát cầu nguyện hoang đường kia ngày một lớn hơn."Vì đời con xuất sắc hơn."
"Vì cuộc sống càng thêm ổn định."
"Vì trách nhiệm những người phụ nữ nên gánh vác…"
Trong tiếng hát không ngừng lặp đi lặp lại, Triều Vũ vươn mái tóc dài màu hoa hồng của mình ra, bay lên theo dòng lốc xoáy đang xoay quanh cây cột trụ như một chiếc cầu thang nối lên trời. An Ngung giẫm lên mái tóc vừa dày vừa bền chắc dưới chân, bước lên cao.
Càng lên cao, tiếng thì thầm càng giống như một tấm lưới được đan sít vào nhau, gắt gao bao phủ ý thức mỗi người. Ninh áp lòng bàn tay vào ngực, từng con bướm Morpho xanh bay ra từ trong người anh, bay quanh Chúc Đào và An Ngung.
Từng đợt bươm bướm bay ra, An Ngung ngoảnh lại, quan sát nhóm người đang cầu nguyện dưới đất giờ đã trở thành một vòng tròn nhỏ màu đen. Trong khi đó, thân hình những người phụ nữ bay cao quanh cây cột trụ lại ngày một to lớn hơn.
Những miếng vảy cá quái đản găm vào da thịt, các cô không còn đôi chân của con người, đuôi cá quẫy trong không khí, chỉ biết không ngừng bơi lên cao như thể trên đó có thứ họ đang ngày đêm mong mỏi.
Càng lên cao, cảm giác ngột ngạt do sự cố chấp đó đem lại càng mãnh liệt hơn. An Ngung chợt nhớ tới buổi trưa nọ năm cậu 15 tuổi, tỉnh dậy khỏi cơn mê man, cậu bỗng nhiên nghe thấy tiếng người phụ nữ tầng dưới hét đến khàn cả giọng.
Người phụ nữ gần 40 tuổi ở phòng 1309 xảy ra chuyện trong quá trình sinh nở, khu ổ chuột thiếu thốn vật tư y tế, người phụ nữ ấy băng huyết mà chết, đứa con cũng không giữ lại được.
Suốt một thời gian dài sau đó, việc đoán xem bố đứa bé là ai đã trở thành đề tài bàn tán ở khu trợ cấp. Có người nói chắc chắn là kẻ có tiền, hứa hẹn chỉ cần sinh đứa trẻ ra sẽ đưa người phụ nữ rời khỏi khu ổ chuột. Có người lại nói chưa biết chừng đứa bé đó chính là con của lão quản lý trợ cấp.
Những lời đồn đại kiểu gì cũng có, nhưng cuối cùng mọi người đều chế nhạo người phụ nữ thừa biết nhiều tuổi mang thai rất nguy hiểm mà còn cứng đầu, chết là đáng.
Xác hai mẹ con họ được đưa đi, An Ngung đứng trên tầng ngáp dài. Lăng Thu tựa người vào lan can, chợt cười khổ: "Phụ nữ sinh con đẻ cái phải chịu rất nhiều khổ sở, thế nhưng họ vẫn cứ làm."
Khi đó, An Ngung đã hỏi: "Tại sao lại thế?"
Lăng Thu nói, "Có lẽ mỗi người mỗi khác. Có thể là theo đuổi hạnh phúc, có thể là bất chấp tất cả, cũng có thể chỉ đơn giản là vì bị giam cầm và ép buộc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!