Chương 26: Cây cột tín đồ

Khi gió nhẹ tiếp tục thổi, An Ngung mở mắt ra.

Thế giới bị gấp bên trong đồng xu ước nguyện sáng ngời, trong trẻo, không có cảm giác u ám thường thấy ở thành phố "mồi", cũng không trắng tinh, mờ mịt như vùng hoang dã.

Một người phụ nữ thanh mảnh mặc đồ công sở bước nhanh vào tiệm cà phê ở góc phố. Trong vài phút chờ cà phê, cô chống má, ngẩn người trước cửa sổ.

Sau khi cô rời đi, quản lý cửa hàng vào bếp sau bưng một khay bánh quy lớn ra, cười tủm tỉm xếp từng chiếc vào lọ thủy tinh theo hình bông hoa.

Thiếu nữ đeo chiếc guitar bass trên lưng tra chìa khóa vào chiếc ổ khóa gỉ sét loang lổ trên cánh cửa của quán bar nằm ở góc phố.

Nơi này giống như thành phố chính nhưng hiển nhiên người ở thành phố chính không được rảnh rỗi đến vậy.

Có rất ít người qua lại trên đường, ngoại trừ hai người lạ mặt bất thình lình xuất hiện, tất cả những người còn lại đều là phụ nữ.

An Ngung và An quay sang nhìn nhau.

An Ngung thở dài, "Cuối cùng vẫn bị tách nhau ra.

"Chúc Đào, Ninh, Triều Vũ đều không thấy bóng dáng. An uể oải nhìn cậu chằm chằm. Sau vài giây giằng co, cả hai cùng ngoảnh đầu đi. Rồi lại đồng loạt đội lại chiếc mũ áo bị gió thổi bay lên đầu."Con phố này trông quen quen, hình như đã từng thấy ở thành phố chính," An Ngung đi dọc theo con phố dài, "Anh có ấn tượng gì không?"

An bước đi bên cạnh cậu, không nói tiếng nào.

"Có vẻ chỗ này khá gần nhà thờ trung tâm.

"An Ngung lại nói. Đợi thêm vài phút nữa, cậu cáu kỉnh nói:"Tại vì tôi mới đến thành phố chính được có mấy hôm thôi nên mới phải hỏi anh có ấn tượng gì không đấy."

Cuối cùng An cũng mở miệng.

"Tôi chưa bao giờ được thấy thành phố chính,"

"… Xin lỗi."

Bấy giờ An Ngung mới sực nhớ ra An Ninh là người sống ở thành phố "mồi", sau thì bị tấn công và biến dị ở hẻm núi, đến lúc tỉnh lại, An Ninh đã ở trong Tháp Nhọn. An Ninh chưa bao giờ thực sự bước vào thành phố chính của loài người.

Tại thế giới được giấu bên trong đồng xu ước nguyện này, tiếng thì thầm phiền phức càng rõ ràng hơn. Mùi tanh hôi nồng nặc khắp mọi nơi khiến thế giới gần như hoàn mỹ này trở nên vô cùng dị hợm.

An Ngung cắn chặt khớp hàm, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu trong lòng xuống.

An bịt tai lại, sắc mặt trông hơi tái.

Anh kéo mũ áo về phía trước, "Muốn tìm Ninh."

An Ngung đã nín nhịn từ nãy đến giờ, cuối cùng không chịu được nữa, bèn hỏi, "Tự anh đưa ra đề nghị vào đội thật đấy à?"

Một lúc lâu sau An mới mệt mỏi đáp: "Giờ hối hận rồi.

"Hai người đi theo những biển chỉ dẫn mười mấy phút, quả nhiên tìm được nhà thờ trung tâm. Trong nhà thờ không có một bóng người. Một lần nữa xuất phát từ nhà thờ, không bao lâu sau, An Ngung đi đến góc đường quen thuộc. Cậu ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng hiệu nho nhỏ kia. Tiệm bánh mì Hy Vọng. Đây là tiệm bánh mì trước khi được chuyển nhượng. Đẩy cửa gỗ ra, chuông gió kêu leng keng. Hứa Song Song ló đầu ra từ sau quầy, cười nói:"Hết bánh mì mất rồi. Mấy ngày nay thợ bánh của chúng tôi không tới, thật ngại quá!

"Sau vài câu trò chuyện đơn giản, An Ngung chắc chắn Hứa Song Song đã bị mất trí nhớ. Cô không biết cậu, còn lẩm bẩm kêu ca bà chủ và Maddie bỏ bê công việc, đồng thời không ngừng chỉnh ngày 30 tháng 9 trên đồng hồ điện tử thành 4 ngày sau đó nhưng dù có cố chỉnh thế nào, ngày hiển thị vẫn quay lại 30 tháng 9. Cô lẩm bẩm:"Chẳng biết 4 ngày nay xảy ra chuyện quái gì, lịch cứ như bị hỏng vậy.

"Thời gian của thế giới này đã bị cố định ở ngày 30 tháng 9, những người bước vào đây cũng bị lùi ký ức trở về ngày đó. Thế nhưng tất cả họ vẫn cảm thấy ngạc nhiên vì từng ngày vẫn trôi đi mà ngày trên lịch lại vĩnh viễn nằm yên. An Ngung xem lại tin tức nhiệm vụ. Báo cáo về người mất tích đầu tiên được tiếp nhận là vào ngày 14/10, tiêu chuẩn để phán định mất tích của thành phố"mồi

"vừa đúng là 14 ngày. Người mất tích đầu tiên là một cô gái 20 tuổi tên Thẩm Hà, một nữ công nhân bình thường tại một nhà máy sản xuất bao bì tại khu 84. Cô không có người thân. Người trình báo là nhân viên tạp vụ sống cùng ký túc xá với cô. Hơn một tháng sau, cô gái kia cũng xuất hiện trong danh sách người mất tích."Hai anh là người từ thành phố "mồi" tới à?"

Hứa Song Song đánh giá hai người một lượt từ đầu đến chân, líu lưỡi nói: "Tóc trắng đồ trắng là điềm rất gở đấy. Đừng lượn lờ bên ngoài nhiều, coi chừng bị mấy tên quá khích kéo vào góc chết của camera đánh!"

An Ngung: "…"

An: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!