Tiếng nhai nuốt nghe rất rõ trong điện thoại.
An Ngung ăn từng miếng bánh kem đang cầm trên tay. Bánh ngọt bông mềm hoàn toàn không cần phải nhai, cứ thế trôi tuột xuống cổ họng cùng lớp kem tươi bao phủ bên ngoài.
Tần Tri Luật nói: "Tưởng Kiêu nói thể lực của cậu cải thiện rất nhanh.
"An Ngung nghẹn bánh trong miệng. Tưởng Kiêu là huấn luyện viên thể lực của cậu. Tần Tri Luật chọn người mà chẳng hề báo trước với cậu một tiếng. Bước vào phòng tập, An Ngung vốn chỉ định tập tành qua loa cho xong chuyện suýt chút nữa hộc máu. Nhớ lại đủ thứ chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, An Ngung nghiêm túc nói:"Y là một tên biến thái.
"Hiện tại, rốt cuộc cậu đã hiểu thế nào là một kẻ điên cuồng phấn đấu. Huấn luyện viên siêu cấp biến dị này hoàn toàn không nhận thức được rằng cậu chỉ là một con người yếu ớt mà ngày nào cũng phải sống chết ép cậu nâng tạ. Càng khủng bổ hơn là cứ mỗi khi cậu sắp bị tạ đè chết, Tưởng Kiêu lại ghé vào bên tai cậu thì thầm:"Khi cơ bắp gồ lên trên tứ chi mảnh khảnh của ngài thật sự khiến người ta phải tán thưởng.
"An Ngung bị sự biến thái của y làm cho không biết phải nói sao. Cậu chỉ đành chịu đựng cơn đau như cơ bắp sắp nứt toác ra, giữ nguyên nét mặt tiếp tục luyện tập. Không ngờ ánh mắt Tưởng Kiêu lại càng điên cuồng hơn,"Dáng vẻ mặt mày trắng bệch này của ngài khiến tôi nhớ đến ngày "Giáng Thế
"hôm đó. Đó thật sự là cảnh tượng cả đời khó quên."
An Ngung nghiến răng: "Có thể im đi không?
"Lời vừa nói ra, đôi mắt đỏ kia trông như run sợ. Tưởng Kiêu thở hổn hển,"Ngài thật sự là…"
An Ngung đỡ trán, "Trưởng quan, tôi thật sự biết sai rồi. Cầu xin ngài đổi huấn luyện viên khác cho tôi đi."
Tần Tri Luật lạnh lùng nói: "Sai chỗ nào?
"Hôm hội nghị, An Ngung đã bán lại con bạch tuộc bông ru ngủ cho cửa hàng. Cậu không ngờ rằng số tiền nhận được khi bán lại chỉ giao dịch trực tiếp với chính người đã mua hàng, hệ thống trả thẳng 9 099 điểm tích lũy về tài khoản của Tần Tri Luật. Đó là đêm trước khi Tần Tri Luật đi làm nhiệm vụ. An Ngung đang luyện tập nói những lời chúc may mắn trước khi trưởng quan ra ngoài do Chúc Đào dạy, Tần Tri Luật bất chợt xách theo con bạch tuộc kia tới gõ cửa phòng cậu. Hồi ức tồi tệ. An Ngung cụp mắt,"Chúc Đào nói một khi đã nhận thành ý của người khác thì phải trân trọng. Vậy nên tặng lại, trả lại quà đã nhận đều là hành vi bất lịch sự."
"Ừ."
An Ngung ngửa cổ nhìn trần tiệm bánh mì, "Thành thật xin lỗi, Lăng Thu chưa từng dạy tôi chuyện này."
Giọng Tần Tri Luật nghe đều đều, "Vậy cậu định chuộc lỗi thế nào?"
An Ngung nói như những gì Chúc Đào đã dạy, "Tôi sẽ tự tay nướng tặng ngài một ổ bánh mì. Chờ đến khi ngài kết thúc nhiệm vụ trở về là có thể ăn, được không ạ?"
Tần Tri Luật chưa trả lời được hay không nhưng có vẻ thái độ đã hòa hoãn hơn một chút, "Tiệm mới khai trương buôn bán thế nào?"
An Ngung im lặng một hồi.
"Ngày đầu tiên bán được 50 nghìn." Cậu dừng lại, "Tổng cộng cũng chỉ có 50 nghìn.
"Cửa tiệm vắng tanh chỉ có hai người là cậu và Hứa Song Song. Hứa Song Song đã quá chán chường, quyết định nằm đắp mặt nạ chơi game trên ghế. Thực ra hôm khai trương, cửa tiệm cũng buôn bán không quá tệ. Vốn là tiệm lâu năm, vậy nên tiệm nhận được khá nhiều sự chú ý. Bài đăng"bánh mì phong cách thôn quê
"Hứa Song Song đăng lên mạng xã hội khá hot, mấy loại bánh đều bánh hết rất nhanh. Nhưng ngay sau đó, các đối thủ cạnh tranh và các cửa hàng tạp hóa đồng loạt tung ra quảng cáo"nguyên liệu đặc biệt riêng có của thành phố chính
". An Ngung còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra, khách khứa đến tiệm đã sụt giảm hẳn. Hôm nay, từ khi mở cửa đến giờ vẫn chưa có một vị khách nào ghé tới."Tôi đang thử bánh của một tiệm khác." An Ngung cầm một miếng bánh Napoleon giòn xốp lên, "Người thành phố chính không thể nào tách rời khỏi kem tươi à?"
Tần Tri Luật suy nghĩ rồi nói: "Bơ, kem tươi, sữa đặc, những thứ này chỉ được cung cấp tại thành phố chính. Mọi người cần có thứ gì đó để không ngừng tự nhắc nhở rằng mình là người thành phố chính, rằng mình không vô duyên vô cớ phải chịu đựng áp lực lớn mà luôn có đãi ngộ tốt nhất trao đổi."
An Ngung không thể hiểu nổi người thành phố chính.
Cậu cúp điện thoại, tìm kiếm trên mạng một lát. Hiện nay, toàn thế giới chỉ có tập đoàn họ Hoàng sản xuất các chế phẩm từ sữa yêu cầu công nghệ phức tạp đó. Ông chủ tập đoàn là một người đàn ông chưa đến 40 tuổi, không chỉ có nguồn lực tài chính hùng hậu từ gia tộc mà còn cực kỳ có danh tiếng.
Năm nào gã chi một khoản tiền lớn để cứu trợ thành phố "mồi
"và ủng hộ Đại Não nghiên cứu khoa học. Khẩu hiệu quảng cáo thống nhất"nguyên liệu đặc biệt riêng có của thành phố chính
"là do tập đoàn họ Hoàng đề xuất. Vì là nhà cung cấp nguyên liệu, vậy nên bọn họ có thể thao túng tất cả các tiệm đồ ngọt trong thành phố. Hứa Song Song đặt điện thoại xuống,"Anh biết chúng ta giống gì không?"
An Ngung không hề tức giận, "Giống gì?"
"Một con cá chạch tơ tưởng đả động cả con rồng. Mới thò mỗi cái đầu ra khỏi bùn đã tưởng sẽ được thế giới dịu dàng bao bọc, kết quả lại bị móng vuốt của rồng đạp trở về bùn đất."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!