*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên mặt sàn chính giữa nhà thờ bày đầy những ngọn nến trắng. Những giọt sáp nến chảy xuôi theo những cái tên được chạm khắc trên tấm bia.
Cây nến lớn nhất nằm chính giữa dành cho "Tất cả những người khu 53 đã hy sinh mà không biết tên
". Thi sĩ cầm điếu văn cầu nguyện trên tay, giọng nói bình tĩnh mà vang dội."Cầu nguyện cho mỗi một linh hồn đã mất…"
"Hôm nay, chúng tôi thiêu đốt những tưởng niệm, hóa thành ánh nến theo mọi người đi xa."
"Cầu mong mọi người được bình an, tự tại, không còn đau khổ và sợ hãi."
"Cầu mong những tạo vật vĩ đại sẽ thương hại cho từng tồn tại nhỏ nhoi, ban cho ta, ban cho chúng sự vĩnh hằng.
"Mọi người đứng chen chúc bên ngoài, hai tay chắp vào nhau, nhắm mắt cầu nguyện theo anh ta. Trong đám đông, An Ngung nâng một ngọn nến trắng, tim đập thình thịch trước cái tên được chạm khắc trên bia. [Người Giữ Trật Tự: Lăng Thu – Đã hy sinh trong chiến đấu]"Trưởng quan…"
"Tuy hầu như chưa gặp Người Giữ Trật Tự nào trong Tháp Nhọn nhưng cậu ấy quả thật là người đồng hành của cậu." Tần Tri Luật nói rất bình tĩnh. "Mất đi Lăng Thu, đối với cậu, với Tháp Nhọn, với nhân loại, đều là tổn thất.
"Ánh lửa của ngọn nến nhỏ cứ cháy bập bùng trước tầm mắt An Ngung. Một giọt sáp nến chảy xuống, Tần Tri Luật đưa tay kịp lấy cây nến đi trước khi giọt sáp rơi xuống tay An Ngung. Sáp nến rơi trên găng tay da, lập tức đông lại thành một chấm tròn màu trắng sữa. An Ngung vội nói:"Thành thật x…"
"Không cần xin lỗi.
"Tần Tri Luật cạy giọt sáp đọng đi, cẩn thận lau sạch ngọn nến bằng một chiếc khăn rồi bọc lại, đưa cho An Ngung. An Ngung đang định nhận lấy, hắn lại bất chợt rụt tay lại, khiến An Ngung cầm hụt."Ơ?"
"Tôi phát hiện hình như cậu có vài câu cửa miệng đã thuộc nằm lòng."
Tần Tri Luật nhíu mày suy nghĩ giây lát, "Thành thật xin lỗi, ngài nói đúng, cầu xin ngài, với cả…"
"Cảm ơn và chúc ngài thành công.
"An Ngung nói tiếp theo bản năng. Nói xong, cậu lập tức mím chặt môi. Cậu bắt được nét tức cười trong đôi mắt đen kia."Đó cũng là cậu ấy dạy cậu?
"Tần Tri Luật cười hỏi. An Ngung rầu rĩ"Vâng" một tiếng. Cậu nhìn vào ánh nến kia, "Nếu ngài muốn tôi bỏ…"
"Không cần." Tần Tri Luật một lần nữa đưa nến lại cho cậu, "Không cần cố gắng thay đổi bản thân. Sớm muộn gì cậu cũng sẽ trở về làm chính mình, có lẽ chính là trạng thái được gọi là "giáng thế
"kia. Nhưng dần dà, nó sẽ không còn phủ lấp cậu một cách không thể kiểm soát được nữa. Cậu sẽ nắm giữ chốt mở rồi phá hủy nó, tự hòa hợp với chính con người thật của mình. Đến khi đó, cậu sẽ không còn bị bất kỳ điều gì thao túng, không còn mang trên mình bóng dáng của bất kỳ ai, cậu là chính cậu. Chỉ có tư tưởng, ý chí của chính cậu mới là ánh nến không bao giờ tắt."
An Ngung nhìn thẳng vào đôi mắt sâu ấy, nhỏ giọng hỏi lại: "Tư tưởng và ý chí của tôi?"
"Phải." Tần Tri Luật gật đầu với thi sĩ, "Tập trung vào, cầu nguyện cho Lăng Thu."
Dù đứng giữa đám đông, bóng dáng uy nghiêm đó vẫn thẳng tắp, lặng im, cùng mọi người cầu nguyện theo thi sĩ.
"Cầu nguyện cho Lăng Thu…"
"Tắm trong ánh sáng, xa rời vực sâu."
"Lý tưởng, chắc chắn sẽ được duy trì ở một thế giới tốt đẹp hơn.
"Thi sĩ hít sâu, đặt điếu văn cầu nguyện lên tòa tháp nến khổng lồ, nhìn nó được đốt cháy hoàn toàn. Ánh mắt bình thản lướt qua đám người, anh ta nhẹ nhàng cong môi, lên tiếng:"Ưu tư lắng xuống trong lòng ta…"
Mọi người đồng thanh đọc theo: "Ưu tư lắng xuống trong lòng ta."
"Như hoàng hôn phủ xuống núi rừng tĩnh lặng…"
"Như hoàng hôn phủ xuống núi rừng tĩnh lặng.*
"* Hai câu thơ được lấy từ bài số 10, tập thơ Những con chim bay lạc (Stray Birds) của Tagore Thi sĩ tạm dừng, mỉm cười,"Không một bông tuyết nào tan biến, hệt như tưởng niệm sẽ mãi mãi đọng lại trong lòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!