"Vậy nên, Đừng tự cao tự đại Bắt nạt thỏ nhỏ nhoi Vì không một ai biết Phía sau đôi mắt đó Trong veo tựa sương mai Ai trộm nhìn trời cao."
Tiếng chuông cuối cùng của nhà thờ vang lên, người đàn ông ở bục đọc sách gấp quyển thơ lại, ung dung mỉm cười.
"Đây là bài thơ cuối cùng của hôm nay. Đêm mai sẽ tổ chức đêm cầu nguyện cho khu 53, hy vọng mọi người sẽ đến với một trái tim bình lặng. Như vậy, thành phố chính, chúc ngủ ngon."
Mọi người lục tục đứng dậy khỏi những băng ghế, ôm quyển thơ trên tay, gật đầu cảm ơn người kia.
Một cô bé chạy lịch bịch tới gần bục đứng, "Mắt! Vì sao con thỏ lại ghê gớm thế?"
"Đó chỉ là một cách ví von thôi." Anh ta mỉm cười, bế cô bé lên, chỉ vào một con cá vàng nho nhỏ trong chiếc bể kính:
"Đổi thỏ thành nó cũng tương tự. Những thứ khổng lồ thích ẩn nấp trong những tầm mắt nhỏ bé để nhìn trộm vì họ không thích phô trương sự tồn tại của mình."
Cô bé ngẫm nghĩ,
"Đúng là cá vàng yếu ớt thật đấy. Mẹ cháu nói cá vàng biến dị rất khó lây nhiễm cho con người, mà dù có thì cũng không mang đến nguy hại gì lớn."
Cô bé đưa tay rẽ mái tóc màu xám bạc của anh ta ra, thơm một cái lên trán, "Thi sĩ, sao chú lại tên là Mắt? Chú cũng muốn trở thành con mắt nhìn trộm thế giới của những thứ khổng lồ sao?"
Một người phụ nữ mặc váy dài bước tới, đón lấy cô bé, "Đừng thiếu lễ phép như vậy."
Người phụ nữ thành kính cúi chào Mắt, "Thi sĩ, hẹn đêm mai gặp lại."
Mắt mỉm cười hiền hòa, "Phu nhân ngủ ngon.
"Chờ mọi người rời đi hết, anh ta xắn tay áo sơ mi lên, thổi tắt tất cả các ngọn nến, bước từng bước trên cầu thang xoắn mà trèo lên tháp cao trong bóng tối, đứng trước cửa sổ ngước nhìn lên. Cao trên bầu trời, ánh trăng rất mờ."Bánh răng đầu tiên đã xuất hiện, hơn nữa càng quay càng êm hơn.
"Dường như trong đôi mắt màu xám đậm có tinh vân đang lưu động cực nhanh, yên lặng mà rực rỡ. Anh ta lẩm bẩm:"Đã được bảy ngày rồi…"
***
An Ngung ngủ mê man đến tận chạng vạng ngày thứ tám.
Thẳng thắn mà nói, chừng ấy đã ngắn hơn rất nhiều so với dự đoán của cậu rồi. Khi nghe rằng mình chỉ ngủ tám ngày, cậu thậm chí có chút lo lắng rằng bản thân sẽ bị tổn thọ vì ngủ quá ít.
Nếu không vì có người tự xưng là một trong số các Đầu Lĩnh ngồi nhìn chằm chằm, cậu rất muốn nhắm mắt ngủ thêm giấc nữa.
Joseph, khoảng 30 tuổi, trắng trẻo phốp pháp, giọng nói nhẹ nhàng, hay mỉm cười, cũng tự cho rằng bản thân rất giỏi che giấu.
Đây là phán đoán An Ngung đưa ra sau khi ở cạnh gã 10 phút.
Người tự xưng là Đầu Lĩnh ấy thật sự quá kỳ quái, kỳ quái hệt như căn phòng thí nghiệm cậu đang ở ngay lúc này.
Phòng thí nghiệm của Đại Não vừa mới được cải tạo.
Tường dán giấy màu xanh lục nghe nói có tác dụng hỗ trợ thả lỏng tinh thần, chân tường xếp đầy những con thỏ bông lớn nhỏ khác nhau, màn hình đang chiếu đi chiếu lại bộ phim "Nhà trẻ siêu biến dị" đã được tắt tiếng.
Theo như Joseph nói, tất cả những thay đổi này đều nhằm mục đích giúp An Ngung dù đang ngủ cũng cảm nhận được tình yêu của thành phố chính.
An Ngung nghi ngờ những kẻ âm hiểm ở thành phố chính đang thử nghiệm một phương thức tra tấn mới lạ nào đó.
Đặc biệt là khi trước mặt cậu lúc này đang bày cả một bàn bánh mì. Bánh mì dài, bánh mì tròn, bánh mì phồng, bánh mì dẹt, bánh mì nhân trái cây, bánh mì rưới sốt sữa, bánh mì phủ đường bột,… Mùi hương ngòn ngọt thơm nức cả căn phòng khiến cậu choáng váng.
Dù Joseph nhiệt tình giới thiệu từng món nhưng từ đầu đến cuối An Ngung không thể hiện ra bất kỳ thái độ gì bởi lẽ khung cảnh trước mắt thật sự quá giống "bữa cơm cuối cùng" Lăng Thu từng nói cho cậu biết.
"Ngài có gì không hài lòng ư?
"Joseph cẩn thận quan sát sắc mặt cậu. Đầu Lĩnh gọi trạng thái kỳ lạ của cậu là trạng thái"Giáng Thế". Sau khi trạng thái "Giáng Thế
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!