Chương 18: Không chịu khuất phục

Tất cả mọi người trong Tháp Đen đều sững sờ trước màn hình.

"Rốt cuộc cậu ta là gì…"

"Biến thành mắt đỏ, trùng khớp với ghi âm của Thiếu úy Tháp Điều tra."

"Dịch chuyển tức thời… Không, mặc kệ nó gọi là gì đi nữa, cũng khớp."

"Hiện tại có vẻ đều là năng lực phòng ngự. Cậu ta có chiêu thức chiến đấu không?"

"Vậy phải xem liệu cậu ta có thể thức tỉnh được năng lực mới hay không?"

"Ngoại trừ Luật, dị năng của tất cả những Người Giữ Trật Tự hiện nay đều đến từ đặc thù sinh vật. Đây chính là người có dị năng không gian đầu tiên của chúng ta!"

Tổng Lĩnh bất chợt nói: "Khi sinh mệnh còn 12%, sức chiến đấu lại tăng lên rõ rệt… Thứ bị dồn đến đường cùng mới chịu xuất hiện đó có thật sự là cậu ta không?

"Một câu hỏi nhẹ bẫng như không khiến cả sảnh quyết sách im bặt. Bóng người bê bết máu đó chiếm trọn tầm nhìn của mọi người. Tổng Lĩnh nói:"Liên hệ với Tần Tri Luật giúp tôi."

***

Trong container, Chúc Đào sức cùng lực kiệt thu những sợi dây leo của cây nho lại. Thiết bị thông tin thể hiện chỉ số sự sống của An Ngung đã hồi phục đến 65%.

Cậu gần như bị An Ngung vắt kiệt, những sợi dây leo rũ xuống trong tay áo héo quắt, khô giòn, bên trên chẳng còn lấy một phiến lá.

Đấu im lặng dùng súng phun lửa dọn sạch sinh vật biến dị trên mặt đất, để lại những cục than cháy nằm rải rác khắp nơi.

Một con lưỡi ếch tử vong sẽ dấy lên một làn sóng sinh vật biến dị mới, nhưng đối diện với An Ngung lúc này, anh không có chút suy nghĩ nào về việc lên tiếng nhắc nhở.

Tưởng Kiêu nằm úp sấp ở phía xa chợt động đậy.

Y yếu ớt rướn mí mắt lên, hồi lâu sau, một chút ý chí mới tập trung lại được trong đôi mắt.

Quả nhiên, Luật sẽ không giám sát một tên phế vật.

Y rất muốn cười khổ nhưng y đã chẳng còn sức nữa. Sau khi đám người của Luật rời đi, một mình y trốn trong góc khuất này, may mắn sống sót qua quá trình biến dị nhưng lại bị lưỡi ếch thứ hai bắt về làm phôi thai mới khi yếu ớt nhất.

Gen sinh vật biến dị không ngừng tuôn vào cơ thể, y cảm giác bản thân mình không khác gì một cái thùng rác khổng lồ. Y không biết sức mạnh tinh thần của mình còn lại bao nhiêu, cũng không dám nghĩ bản thân hiện tại còn có thể coi là thứ gì.

Một giọt lệ chảy xuống từ đôi mắt ương ngạnh đó.

Giữa tầm nhìn nhòe nhoẹt, Tưởng Kiêu trông thấy An Ngung đang bước về phía mình.

Tay An Ngung để bên hông. Nếu y nhớ không nhầm, nơi đó có đeo thanh đoản đao bất ly thân của Tần Tri Luật.

Y nhắm mắt, nói: "Ra tay đi.

"Bắt đầu từ ngày trở thành Người Giữ Trật Tự y đã biết chung quy sẽ có ngày phải chết. Chết trong tay con người âu vẫn tốt hơn chết trong tay sinh vật biến dị. An Ngung dừng lại trước mặt y."Sức mạnh tinh thần 33, đã tăng lên một chút so với khi chúng tôi rời đi. Xem ra mức độ ổn định tinh thần của anh khá kém nhưng ý chí lại rất ngoan cường."

Tưởng Kiêu mở mắt với sự kinh ngạc.

Y đang… được khen ngợi?

Y chầm chậm ngẩng lên, tầm mắt khó nhọc rời khỏi nền đất, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào được đôi mắt đỏ của người đang đứng nhìn xuống từ trên cao.

Khoảnh khắc ấy, một dự cảm mãnh liệt xuất hiện trong lòng y: Vận mệnh của y đang bị người trước mặt nắm trong lòng bàn tay. Chỉ bởi một nhận định là đúng hay sai, y có thể có được cuộc sống mới hoặc cũng có thể vĩnh viễn rơi xuống vực thẳm.

An Ngung rời tay khỏi hông.

Tưởng Kiêu hoảng hốt, toan nhắm mắt, miệng bỗng nhiên được đút cho một thứ gì đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!