Sau khi Lăng Thu mất, An Ngung có thể cảm nhận được thứ nằm sâu trong tâm trí mình đang từ từ kéo căng một sợi dây. Khi suy đoán về thỏ An bị bác bỏ và ánh đèn phía bên kia cầu ngày một trải rộng, dường như cậu có thể nghe thấy âm thanh sợi dây ấy đứt phựt rất khẽ.
Sắp không khống chế nổi nữa rồi.
Nhưng bỗng nhiên cậu cũng không muốn kiềm chế thêm nữa.
Đội quân sinh vật biến dị ở phía Bắc còn đồ sộ hơn trước.
Những người vốn chưa bị lây nhiễm lục tục rời khỏi nơi ẩn nấp, gia nhập cùng chúng.
Billy bắt vào bước sóng của chiếc loa của cửa hàng kim khí ở góc được, đứng ở chỗ cao hét lớn:
"Thành phố chính hứa sẽ tổ chức lại khu 53! Sẽ cho mọi người cuộc sống có danh dự! Xin con người tự giác rời khỏi đội quân sinh vật biến dị! Nhắc lại lần nữa, thành phố chính hứa…"
Micro đột ngột bị một bàn tay cướp đi.
Lát sau, giọng nói bình thản của An Ngung vang lên qua chiếc loa cũ kỹ, méo tiếng kia.
"Sau khi siêu dị thể bị tiêu diệt, những sinh vật biến dị khác đều biến thành xác sống không có ý thức."
"Nếu có thể nghe hiểu chứng tỏ vẫn chưa biến dị, còn có thể quay đầu."
"Đi cùng đội quân sinh vật biến dị sẽ bị chúng tấn công bất cứ lúc nào. Một khi biến dị, chắc chắn sẽ bị thành phố chính tiêu diệt."
"Người ở thành phố "mồi" quả thực chẳng thể có được danh dự. Nhưng rời khỏi đội quân sinh vật biến dị mới có khả năng sống sót."
"Người sống sót…" An Ngung ngừng lại giây lát, "Sẽ có bánh mì ăn. Đây là điều duy nhất thành phố chính có thể hứa hẹn.
"Ngã tư đường huyên náo những âm thanh gầm rú quái đản chợt im bặt. Hồi lâu sau, người đầu tiên do dự quay người rời đi xuất hiện. Dần dà, đội quân sinh vật biến dị bắt đầu thu nhỏ lại. An Ngung ngoảnh lại, Tần Tri Luật đang đứng sau lưng nhìn cậu."Đây cũng là Lăng Thu dạy à?"
An Ngung sửng sốt, "Gì cơ ạ?"
"Không bỏ lại bất kỳ người nào." Nét mặt Tần Tri Luật giãn ra đôi chút,
"Chỉ là cậu ta dùng cách viết chữ còn cậu thì kêu gọi đầu hàng. Quả thật cậu ta để lại rất nhiều dấu ấn trên cậu."
Gió không ngừng thổi tung tóc An Ngung, mùi máu tanh còn vương lại trên những sợi tóc tan vào không khí. Cậu đứng lặng im trong gió một lát.
Tuy không đoán được ý của trưởng quan khi nói những điều này nhưng không rõ tại sao, cậu cảm thấy được an ủi.
"Trưởng quan, tôi có thể hành động một mình không?"
Tần Tri Luật khá bất ngờ, "Làm gì?"
"Học hỏi.
"An Ngung khẽ nói. Vài phút sau, giữa đội quân sinh vật biến dị. Máu tươi túa ra từ vai trái An Ngung. Một tay cậu rút xúc tu ra, tay còn lại đập mạnh cây súng vào đầu người sứa. Một đám khói màu máu cuộn lên trong cái đầu trong suốt của con sứa. Trong tai nghe, Tần Tri Luật không vừa lòng:"Dị năng đã thử nghiệm xong, cậu cứ nhất quyết phải ép bản thân tới cực hạn là sao?"
"Tôi muốn hiểu tường tận hơn."
An Ngung thở hổn hển. "Có vẻ tôi đã bắt đầu thích ứng được với cực hạn này."
"Đại Não nói cậu rất sợ chết."
"Đúng vậy, cực kỳ sợ chết."
Vậy nên mới phải tìm hiểu cho ra nhẽ xem sau này cậu có thể dựa vào đâu để sinh tồn.
Lại một sinh vật biến dị nữa tới gần, chân lưỡi kiếm phản xạ ánh sáng lạnh lẽo khiến An Ngung chói mắt. Cậu nhảy lên, vật ngã nó xuống đất, lưỡi kiếm cứa vào xương quai xanh. Trong lúc đau đớn và hoảng hốt đan xen vào nhau, cậu nhìn sang bên phải phía trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!