Bên dưới thi thể Lăng Thu là một khẩu súng bắn tỉa hạng nặng với biểu tượng ngọn lửa vinh quang dành riêng cho tân binh xuất sắc nhất.
Khi phá hủy đèn đường trong thành phố, anh bất cẩn nhiễm phải gen bạch tuộc nhưng sức mạnh tinh thần của anh không giảm xuống, anh vẫn có thể dùng khẩu súng ấy bắn nổ đầu cả trăm người bạch tuộc cho đến khi hết đạn mới thôi.
Vốn đã tính toán sẽ tới Tháp Nhọn báo danh sau khi trở về nhưng anh không thể ngờ được rằng đám bạch tuộc biến dị tầm thường đó chỉ để khiến thần kinh anh tê liệt. Nếu biết trước sẽ gặp phải bạch tuộc màu đồng thau, ít nhất anh đã để lại một viên đạn.
Kể cả là cho chính mình.
An Ngung xách khẩu súng lên, ngước mắt nhìn vào góc container.
Mất đi đứa con xuất sắc nhất, lưỡi ếch tiến vào trạng thái điên cuồng sinh sản. Tưởng Kiêu bùng nổ sát ý, màu đỏ đậm từ con ngươi lan ra cả nhãn cầu, đuôi rắn ngâm trong chất nhầy của bạch tuộc bắt đầu mọc mụn thịt.
Một sợi dây leo của cây nho trói chặt lấy y, Chúc Đào quát lên: "Dừng lại! Anh đang mất kiểm soát rồi đấy!"
"Không kịp nữa rồi."
Tưởng Kiêu lạnh lùng nói, "Tôi không dừng được nữa. Để tôi làm nốt một việc cuối cùng đi.
"Đuôi rắn lại to ra gấp đôi, kéo lưỡi ếch lên không trung rồi quật thật mạnh nó xuống đất. Lưỡi ếch bị quật nát bét, chưa kịp tự chữa trị đã lại một lần nữa bị ném đi. Tiếng va đập lớn và tiếng cười điên cuồng của Tưởng Kiêu đan xen vào với nhau, vang vọng khắp container. Phần từ ngực trở xuống của lưỡi ếch đã nát nhừ. Nó chống tay lên đất, kéo lê cơ thể tàn tạ của mình tới góc tường, nhìn Tưởng Kiêu."Chào mừng mày.
"Đây là lần đầu tiên An Ngung nghe thấy giọng lưỡi ếch, nó nghe giống như giọng một thanh niên cố chấp. Hoặc là giống giọng 0313. Ánh mắt u ám chầm chậm lướt qua từng người,"Chào mừng chúng mày."
Sức sống nhanh chóng tan rã khỏi đôi mắt kia, lớp biểu mô trong suốt vừa xuất hiện giữa những ngón tay đã lập tức khô quắt lại.
Khoảnh khắc nó chết đi, sương mù dày đặc bao trùm khu 53 cũng theo đó mà tan bớt phần nào.
Thiết bị thông tin trong túi áo An Ngung bỗng nhiên kêu inh ỏi, hơn trăm thông báo ồ ạt xuất hiện.
Tất cả đều đến từ Đầu Lĩnh, mấy thông tin mới nhất là:
[Đã mất liên lạc trên 12 tiếng, đã phái lực lượng tiếp viện.]
[Đã kết nối với Cider, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đã nhận sẽ lập tức di chuyển tới.]
[Đội trưởng lâm thời của đội tiếp viện: Đấu.]
An Ngung mở Thang Trời ra, tìm kiếm "Đấu
". Tầng 196 lập tức lóe sáng. [Danh hiệu: Đấu (Asaph) Đối tượng giám sát của tầng 196 Trưởng quan trực tiếp: Cider Loại hình biến dị: Sếu cổ đen Entropy gen: 30 280 (giá trị ban đầu) Chiến tích tổng hợp: 190 triệu] Đấu thuộc hệ tấn công, entropy gen và chiến tích đều cao hơn hẳn Chúc Đào. Âm thanh cảnh báo rít lên, Chúc Đào cầm thiết bị thông tin, hoảng hốt nói:"Sức mạnh tinh thần của Ryan giảm xuống chỉ còn 33!
Tưởng Kiêu chỉ còn 32!
"Cả hai đều bị lây nhiễm nặng, miệng vết thương bắt đầu mọc mụn thịt quái dị, khó lòng nào thoát được việc biến dị thêm một lần nữa. Entropy gen của bạch tuộc màu đồng thau quá cao, bị nó lây nhiễm cũng nguy hiểm không thua gì người bình thường biến dị lần đầu tiên. An Ngung chợt nhớ đến tuyên bố lạnh lùng của Tần Tri Luật trên xe. Xuống dưới 30 chỉ có đường chết. Tần Tri Luật đạp lên tiếng cảnh báo, bước về phía Ryan. Ryan cầu xin:"Có lẽ tôi vẫn chống đỡ được, Luật…
"Tiếng cảnh báo càng dồn dập hơn. Ryan 30."Rất tiếc, cậu không có cơ hội."
Tần Tri Luật đặt tay trên khẩu súng đeo ở thắt lưng, trầm giọng nói: "Cảm ơn cậu đã giữ vững trật tự vì loài người đến tận lúc này.
"Vừa dứt lời, thiết bị thông tin lại tiếp tục cảnh báo, sức mạnh tinh thần của Ryan chỉ còn 29. Sự tỉnh táo nhanh chóng biến mất khỏi đôi mắt hắn. Sau một tiếng vang nặng nề, cuối cùng hắn vẫn ngã xuống trong vũng máu. Container yên tĩnh đến đáng sợ. Tần Tri Luật lùi về sau một bước, cúi đầu với thi thể. Thậm chí tư thế mặc niệm của hắn cũng chỉ là đôi mắt lạnh lùng, cứng rắn nhìn xuống, khiến người ta không đoán được cảm xúc. Lại một tiếng cảnh báo vang lên. Nho run rẩy nói:"Sức mạnh tinh thần của Tưởng Kiêu đã giảm xuống 31… Không, vẫn đang…"
"Pằng!
"Tiếng súng dứt khoát cắt ngang tiếng cảnh báo của máy móc. Luồng gió cuốn theo viên đạn khiến lọn tóc bên má An Ngung bay lên. Tần Tri Luật thu súng, rảo bước tiến tới. Tưởng Kiêu bị đạn bắn ngã vào tường, một lúc lâu sau mới cúi xuống nhìn lỗ thủng trên ngực. Không ngờ viên đạn bắn y là một viên đạn bình thường, tuy miệng vết thương chảy máu ồ ạt nhưng đường đạn vẫn tránh được tim phổi. Những cái mụn thịt quái dị bất chợt ngừng sinh sôi như bị ấn nút tạm dừng. Vết thương trí mạng sẽ tạm dừng quá trình biến dị."Trưởng…" Tưởng Kiêu ngơ ngác nhìn về phía Tần Tri Luật như muốn gọi "trưởng quan" nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, "Ngài muốn cứu tôi sao?"
Thiết bị thông tin của Tần Tri Luật dừng lại ở con số 30, "Có thể thử xem. Cậu chấp nhận không?
"Tưởng Kiêu nở nụ cười. Ánh mắt y nhìn Tần Tri Luật gần như si mê."Ngài bằng lòng là tốt rồi."
Tần Tri Luật nhìn chằm chằm vết đạn trên ngực y, "Gen loài người với độ hỗn loạn cao của tôi có thể ngắt mọi quá trình biến dị khác, khôi phục một phần sức mạnh tinh thần, tranh thủ chút thời gian cho cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!