Chương 14: Ngủ ngon, Lăng Thu

An Ngung thở hổn hển quay đi, cậu chợt cảm thấy mặt đất rung chuyển. Ryan lướt qua cậu, chạy thật nhanh về phía cái container lớn đang rung lắc ở hướng Bắc.

Khi vừa chạy tới nơi, cậu suýt nữa bị luồng không khí đẩy lùi về sau. Phủi bớt đất cát, cậu gian nan nhìn vào trong.

Tần Tri Luật đã khôi phục chiều cao khi chiến đấu, đang đánh trực diện với một người bạch tuộc cao to gấp đôi mình.

Toàn thân con bạch tuộc này bóng loáng màu đồng thau. Hơn trăm cái xúc tu, cái nào cái nấy đều chen chúc ba, bốn gương mặt người.

Cái xúc tu lớn nhất đang bị những xúc tu khác giữ ở phía sau, trông vừa giống bảo vệ cũng vừa giống giam cầm.

Chúc Đào đứng ở phía xa, từng sợi dây leo của cây nho vươn ra từ tay áo, quấn quanh những vết thương đang chảy máy của Tưởng Kiêu. Hai mắt Tưởng Kiêu đỏ ngầu, từng lớp vảy sắc lẻm dựng ngược lên ở đuôi rắn. Y đang dốc hết sức ngăn cản những xúc tu nhỏ đang liên tục quấy nhiễu giúp Tần Tri Luật.

Cát đá văng khắp nơi, Ryan nhảy lên, chặn những cái xúc tu hung hãn của bạch tuộc màu đồng thau lại. Hắn bị quật trúng, ngã xuống đất rồi lại tiếp tục nhảy lên, tấn công về phía lưỡi ếch phía sau bạch tuộc. Con lưỡi ếch kia giống y hệt con trong video, dưới thân nó không ngừng xuất hiện sinh vật biến dị.

Ryan bạnh rộng quai hàm ra, hai bên mép hình thành hai lỗ đen. Hắn cong cái lưỡi đỏ tươi, hai tay rũ xuống hai bên hông, vươn dài cành cây ra, đám sinh vật biến dị con đều bị lôi về phía hắn.

Dụ địch thành công, hắn quơ lấy bọn chúng bằng cành cây, nuốt hết vào bụng.

Loại hình biến dị thứ hai, hoa ăn thịt người.

Chiến trường vô cùng hỗn loạn khiến người ta rợn người.

Tần Tri Luật một mình chiến đấu với đám xúc tu lớn. Tiếng va chạm nặng nề khiến người ta cảm tưởng như đó là tiếng đao chém vào nhau.

Một cái xúc tu to lớn màu đồng thau lao về phía hắn, mặt người há ngoác hàm răng toan cắn vào bụng.

Nó vừa tới gần, vài sợi dây leo của cây nho lập tức bắn ra từ phía sau Tần Tri Luật, trói chặt hàm răng đó lại. Chúc Đào đứng trên cao điều khiển, những sợi dây leo dài vô tận vươn ra từ trong cơ thể mảnh khảnh. Luồng khí trong lành được đưa tới, khử bớt mùi tanh tưởi của bạch tuộc.

Chính bản thân cậu cũng rối ren giữa mớ dây leo nhưng Tần Tri Luật lại có thể lập tức né tránh công kích bằng khoảnh khắc cậu tạo ra cho để hất văng cái xúc tu kia đi.

Răng nanh bị dây nho nhổ bật gốc, máu và dịch mủ văng tung tóe.

An Ngung nhìn chằm chằm cái xúc tu lớn nhất vẫn nằm im lìm ở chính giữa.

Tuy không tham gia vào trận chiến này nhưng nó vẫn khiến người ta phải kiêng dè.

Hay nó chính là điểm yếu của người bạch tuộc?

Cậu tiến lên vài bước thăm dò, muốn nhìn cho rõ bên trong cái xúc tu kia có gì.

Nhưng vừa tới gần cửa, bạch tuộc màu đồng thau lập tức nhìn sang phía cậu.

Sự hưng phấn mà An Ngung vô cùng quen hiện rõ trong đôi mắt.

"Con người…" Nó khẽ lẩm bẩm.

Tranh thủ lúc nó phân tâm, toàn bộ xúc tu của Tần Tri Luật dựng lên, cuốn theo cả luồng gió dữ, nện mạnh vào cái đầu yếu ớt của nó.

Bạch tuộc màu đồng thau lập tức lao vào chiến đấu với hắn, hai bên nhanh chóng bành trướng. Người bạch tuộc con dưới đất càng lúc càng nhiều, lưỡi ếch vẫn nấp phía sau liên tục sản sinh ra thể con. Hiện trường chiến đấu hệt như một phòng sinh mẹ hiền con hiếu.

Huyệt thái dương An Ngung đập thình thịch. Bầy sinh vật biến dị đông nhung nhúc này đang khiêu chiến với thần kinh của cậu.

Hoặc phải nói là đang khiêu chiến với thần kinh của thứ nằm sâu trong cơ thể cậu.

Giữa hỗn loạn, giọng Tần Tri Luật vang lên, "Còn sức không?"

"Vâng." An Ngung rút thanh đao đeo bên hông ra.

"Cần cậu." Tần Tri Luật nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!