Chương 13: Biểu hiện lại gen đã thu hoạch

Mặt sàn càng lúc càng rung lắc dữ dội hơn.

An Ngung chống tay lên mặt tường đổ vỡ, máu đọng trên lông mi, thế giới chao đảo dưới lớp phủ màu đỏ tươi.

"Muốn cướp thức ăn?"

Người bạch tuộc giận dữ nói, "Đừng có mơ!"

Bốn cái xúc tu to lớn đồng loạt vung lên, nhắm về phía An Ngung toan kết liễu cậu.

Chỉ cần trúng mục tiêu, chắc chắn cậu sẽ thịt nát xương tan.

Đôi mắt An Ngung đỏ như lửa hừng hực cháy. Dường như có một nguồn sức mạnh nào đó đang rạo rực, gào thét trong cơ thể.

Ngay khoảnh khắc cậu quyết định mặc kệ để thứ đó thoát ra, một cái bóng đen bất chợt len qua bốn cái xúc tu, bò lên eo cậu, nhẹ nhàng kéo cậu đi.

Xúc tu thô to, lạnh lẽo, rắn chắc màu đen tỏa ra mùi da thuộc khiến người ta an tâm.

Chúng quấn quanh eo An Ngung, siết lấy bụng cậu, nhẹ nhàng cọ xát.

An Ngung ngoảnh lại, nhìn trưởng quan của mình.

Trong một khoảnh khắc, cậu đã tưởng đây là ảo giác trước khi hôn mê.

Nhưng cậu vẫn không kìm được sự tò mò mà cúi xuống nhìn nửa thân d. ưới của trưởng quan.

Phía dưới phần bụng rắn chắc là vô số xúc tu không thể đến hết, thậm chí một vài cái không thể chen nổi vào phòng, phải nằm ngoài khung cửa.

Đen tuyền, không vương một chút dơ bẩn, tội lỗi, thậm chí còn có nét đẹp kỳ lạ.

Nếu Tưởng Kiêu ở đây, chắc chắn y sẽ quỳ xuống trước mớ xúc tu mà lạy lục.

Tần Tri Luật liếc nhìn hốc mắt hoe đỏ của cậu, sát ý chợt dâng lên. Mấy cái bóng đen linh hoạt vươn dài ra, vặn đứt bốn cái xúc tu khi nãy toan lao tới.

Tiếng rít gào như muốn phá tung không gian chật hẹp này. Những cái xúc tu đứt quật nát trần nhà, những mảng bê tông cốt thép rơi xuống ầm ầm.

Mấy cái xúc tu màu đen kịp thời lùi lại, tạo thành một chiếc ô che trên đầu An Ngung.

Một cái xúc tu khác kéo cậu lùi ra sau, đẩy về phía góc tường rồi trượt xuống, len vào lòng cậu.

Hệt như một món đồ chơi dùng để dỗ dành.

Sàn nhà đầy máu bạch tuộc đang sủi bọt, An Ngung không dám nhìn thẳng vào, chỉ mặc niệm trong đầu: Không bao giờ được chọc giận trưởng quan.

Chợt nghĩ đến đôi mắt đỏ, minh chứng rõ ràng nhất cho việc mất kiểm soát ở bản thân, cậu vội vàng cúi xuống, vô thức áp cái xúc tu lạnh lẽo trước ngực mình lên vành tai trái đang nóng bừng.

Khi xúc tu tiếp xúc với vết sẹo cũ sau tay, tiếng gào thét trong cơ thể chợt im lặng. Tuy An Ngung vẫn cảm thấy rằng thứ đó chưa hề rời đi nhưng có vẻ tạm thời nó đã được trấn an.

Cậu càng ôm chặt cái xúc tu hơn như tóm lấy cọng rơm cứu mạng, còn rúc hẳn đầu vào.

Hình như đối tượng bị giám sát vừa có một chút tính xã hội lại tự kỷ tiếp rồi.

Ánh mắt Tần Tri Luật càng tối lại, hắn nhìn người bạch tuộc đã đổ rạp xuống đất, "Còn cái nào nữa?

"Còn xúc tu nào đã từng đánh cậu ấy. Người bạch tuộc đau đến co giật. Những xúc tu bị giật đứt chính là những xúc tu lớn nhất của nó. Những xúc tu còn lại bệ rạc rũ xuống, những gương mặt người áp trên sàn nhà lạnh lẽo. Nó thều thào hỏi:"Mày đã ăn bao nhiêu?

Tại sao xúc tu của mày chẳng có gì mà lại mạnh hơn tao nhiều đến thế… Rõ ràng tao với mày mang cùng một bộ gen…

"Câu nói chợt khựng lại. Nó ngẩng đầu, tuyệt vọng nhìn Tần Tri Luật,"Chẳng lẽ gen mẹ cho tao không hoàn chỉnh?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!