Chương 113: Ngoại truyện 05: Nguyện chia sẻ bánh mì cho nhau

Cuối thu đầu đông, một cơn gió lạnh thổi qua khiến cả thành phố co ro.

Thảm họa đã qua, liên hiệp loài người đã trở thành lịch sử, chuyện phân chia quyền lực và cơ cấu lại trở thành vấn đề lớn nhất hiện nay.

Những kẻ nhiều dã tâm đã bắt đầu thăm dò, khiêu khích. Mỗi ngày, mỗi giờ, ở mỗi góc của thế giới, sóng ngầm luôn cuộn trào.

Nghe nói số lượng khu ổ chuột cũng không ít hơn thời kỳ bão tuyết. Chiến tranh và tội phạm tạo thành vô số góc tối trên thế giới, chỉ có một số ít người có thể sống yên ổn lâu dài.

Ngoảnh lại nhìn, thảm họa đã biến thành một vết máu ổ đọng trên tấm lụa thời gian nhưng mâu thuẫn trong lòng nó lại như giọt mực còn chảy mãi.

Nhưng những điều đó đã chẳng còn liên quan gì đến thành phố chính của con người khi trước nữa.

Thành phố chính không còn là lõi củ hành cao quý cần được bảo vệ. Nhưng có lẽ vì vị thế đặc biệt mà nó từng có, có lẽ vì nơi đây vẫn còn mái vòm và trang thiết bị khẩn cấp, có lẽ đơn giản chỉ nhằm tưởng nhớ những người đã chấp đuốc ngược gió đi trong bão tuyết, thành phố chính trở thành một khu vực trung lập được giữ lại.

Không có biên giới, không có phân tranh.

Dân số giảm mạnh, nhịp sống chậm lại.

Khi phong thái tinh anh bị rửa trôi, cả thành phố chính trở nên lười nhác hơn. Người định cư có có người giàu lẫn người nghèo, tóm lại đều là những người không trung thành gì với chủng tộc, quốc gia, người không còn nhiệt huyết chiến đấu, hoặc người người chỉ muốn nằm im cho thời gian trôi.

Một "khu ổ chuột

"nhưng không bần cùng. Là vùng đất tiên đối với An Ngung."Ây, chào buổi sáng ông chủ."

"Ông chủ An hôm nay rảnh rỗi tới tiệm sao?"

"Hình như hôm nay ông chủ An cao lên nhỉ? Lạ ghê."

An Ngung giấu phân nửa gương mặt mình trong chiếc khăn quàng lông xù, nheo mắt đi trong gió rét, cứ "ừ ừ

"rồi bước thẳng vào trong tiệm. Tiếng chuông gió kêu leng keng, Hứa Song Song ló người ra từ sau giá bánh mì, cười tủm tỉm,"Tôi đang thấy ma hả? Sao sếp lại dậy sớm quá vậy?!

"Cô đang vươn hai tay đeo găng, xếp ngay ngắn từng hàng bánh mì lên giá. Bên ngoài cửa kính, khách đã xếp hàng dài, sáng sớm nào thành phố chính cũng có hẹn với tiệm bánh mì Góc, chỉ 5 phút nữa thôi, tiệm sẽ mở cửa bán hàng. An Ngung cởi khăn quàng cổ ra, ngáp dài một cái,"Không yên tâm, tới xem chút."

"Tôi thấy sếp là tới xem tiền ấy chứ? Sếp hai chỉ đề nghị vậy thôi, sếp không gật đầu, chúng tôi làm gì dám tự cho miễn phí."

Hứa Song Song xếp nốt ổ bánh mì cuối cùng lên giá, cởi găng tay ra, liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, "Sếp hai đâu rồi, không đưa sếp đến đây à?"

"Đang đi mua hoa.

"An Ngung đã ra sau quầy thu ngân ngồi, chống cằm nhìn hàng người ngày càng dài bên ngoài cửa kính, tầm mắt vượt qua những cái đầu chen chúc cạnh nhau, bắt được chính xác bóng người cao ráo mặc chiếu áo măng tô cùng kiểu với cậu ở cửa tiệm hoa nằm cuối phố. Tần Tri Luật chính là"sếp hai" của tiệm bánh mì Góc, còn chăm chỉ tới tiệm hơn sếp thật là cậu, lần nào tới cũng mang cho tiệm một bó hoa, có lúc là hoa đồng tiền nở rực rỡ, có lúc là hoa tulip cành lá xanh rì, có lúc lại là hoa hồng trắng thanh tao.

Hứa Song Song rất thích Tần Tri Luật, nhiều tiền mà vẫn tao nhã, hơn nữa còn có cảm giác xa cách vừa đủ.

Hắn là một lớp phòng tuyến không ai còn cần nữa nên đã được thả lỏng, quay trở về với cuộc sống của riêng mình.

Hứa Song Song cũng phát hiện ra bóng người ở cuối phố theo tầm mắt của An Ngung, lời tán thưởng và tiếng kêu ca của An Ngung đồng thời vang lên.

"Sếp hai đúng là người tình hoàn hảo."

"Ngài ấy đúng là đồ phá của."

"…"

"…"

An Ngung im lặng nhìn Hứa Song Song, "Cô biết tháng trước ngài ấy mua mấy thứ vô dụng chỉ để bày trong tiệm tốn bao nhiêu tiền không?"

Hứa Song Song đưa mắt nhìn những món đồ trang trí trong tiệm, cười càng tươi hơn, "Cần gì quan tâm chứ, tiền hai anh tiêu có hết được đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!