Chương 112: Ngoại truyện 04: Câu chuyện về hoa hồng

Khoảnh khắc đèn tắt là khoảnh khắc chỉ có người đứng trên sân khấu mới thấy rõ được khán đài bên dưới.

Ngôi sao Chiếu Nhiên nổi bần bật trong thời đại bão tuyết, xuất thân từ thành phố "mồi" nhưng lại có thể hô mưa gọi gió trong giới thượng lưu của thành phố chính, đáng tiếc vẫn không thoát được vận rủi biến dị.

Hàng ngàn hàng vạn người hâm mộ rưng rưng nước mắt khi nghe được tin anh ta không đánh mất ý chí con người nhưng lại ngay lập tức nhận được tin dữ rằng anh sắp bị xử tử để bảo đảm an toàn vì không chịu trở thành Người Giữ Trật Tự.

Nhưng rồi Tháp Nhọn vẫn chào đón thành viên mới.

Nghe nói cấp cao số 2 của Tháp Nhọn, người nắm quyền của gia tộc họ Cận, Cận Húc Viêm, đã đích thân bảo lãnh cho anh ta.

Trong những ngày tháng ngôi sao rơi xuống, bị ép phải vào Tháp Nhọn, người ngoài xôn xao bàn tán đủ điều nhưng không một ai tìm thấy được bóng dáng anh cho đến tận khi tin tức về người đầu tiên giảm entropy trên thế giới, từ người biến dị quay trở về làm người bình thường được lưu truyền.

Vẫn là anh của ngày trước, Chiếu Nhiên.

Rất nhiều người vừa gặp anh ta lần đầu tiên đã biết chắc chắn anh không thể có được cuộc sống bình lặng.

Rất nhiều điều bí ẩn còn dang dở, rất nhiều chuyện cũ chưa kể, rất nhiều bí mật diễm lệ, tất cả đều giấu trong đôi mắt xinh đẹp kia.

Sau khi ánh đèn tắt, sân khấu trở thành một vùng tối đen, chỉ có vài viên đá dán quanh mắt còn khúc xạ ánh sáng lấp lánh. Hệt như vài giọt lệ vừa trào ra, hòa vào với món trang sức khảm quanh khóe môi.

Trong khán phòng chỉ có tiếng thở d. ốc quanh quẩn, không ai dám lên tiếng trước khi anh ta dừng lại.

Bầu không khí vô cùng sôi động nhưng Chiếu Nhiên vẫn chưa lên tiếng.

Thảm họa rời đi, thời đại thịnh vượng quay về.

Trở lại sân khấu, anh ta đã thay đổi rất nhiều, ví dụ như phần trò chuyện trước khi buổi biểu diễn kết thúc đã không còn nữa, ngoại trừ hát, trên sân khấu, anh ta không làm bất kỳ điều gì khác.

Trên sân khấu tối đen chỉ có một bóng người cao gầy.

Anh ta đứng một mình trên bục cao, lạnh lùng, khó tiếp cận nhưng lại cô đơn một cách khó hiểu.

Trước khi xuống khỏi sân khấu, Chiếu Nhiên đưa mắt nhìn khán phòng một lượt.

Đây là khán phòng sôi động hơn cả ngày xưa nhưng dưới đó lại thiếu mất một ánh nhìn thâm trầm, chăm chú.

Anh ta đẩy micro ra, quay người rời đi giữa tiếng thở dài tiếc nuối.

Người đứng đầu gia tộc họ Cận là khán giả của anh, anh vẫn luôn biết điều đó.

Người kia chưa từng bỏ qua bất kỳ buổi biểu diễn nào của anh ta, dưới hàng ghế khán giá luôn luôn có bóng dáng đó.

Nhưng khác với những phú hào khác bất lịch sự tìm gặp tận mặt sau khi buổi biểu diễn kết thúc, hắn chưa bao giờ xin phương thức liên lạc, thậm chí cả một món quà, một bông qua cũng chưa từng tặng.

Anh ta từng cho rằng đó là khán giả thuần túy duy nhất.

Cho đến tận khi anh ta bị trói gô đưa đến trước mặt hắn, Cận Húc Viêm nâng cằm anh lên, lạnh lùng quan sát một lúc lâu mới lên tiếng:

"Lumen. Gọi bằng cái tên này đi."

Lumen là danh hiệu hắn đặt cho anh ta, là tên gọi ở Tháp Nhọn.

Cán cân chệch đi, chênh lệch địa vị giữa ngôi sao và người hâm mộ bị phá bỏ.

Biến dị gen khiến anh ta xuất hiện một số bản năng làm anh thống hận, ví dụ như run sợ vì bị áp chế huyết thống.

Loại hình gen của một bên là hổ đen và hoa hồng đen, của bên còn lại lại là báo và chim sẻ đỏ. Mỗi khi Cận Húc Viêm tới gần và nhìn chằm chằm, mạch máu toàn thân anh ta như nở ra, anh cảm tưởng mình có thể nghe thấy tiếng máu tuần hoàn trong cơ thể, tiếng từng sợi dây thần kinh chấn động kịch liệt theo từng nhịp tim đập gấp gáp.

Nhưng không bao giờ có chuyện anh để lộ nỗi sợ đầy bản năng ấy, trái lại, anh chỉ oán hận nhìn chằm chằm người đàn ông kia.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!