Cực quang một lần nữa trải kín bầu trời.
Vầng sáng trút xuống từ phía trên cánh đồng tuyết, đôi cánh đen tuyền xé gió, xuyên qua tầng không của vùng địa cực, cực quang lấp lánh thu vào đôi mắt đen.
Đấu khép cánh, đứng trên sườn núi, cao ngạo như một con hạc.
Trước nay anh luôn cho rằng vùng địa cực rất rộng lớn nhưng bay nhiều rồi lại cảm thấy nó nhỏ hẹp.
Nơi này quá nhỏ, anh đã tìm vô số lần nhưng vẫn không tìm được thi thể của trưởng quan.
Nhưng nơi này cũng rất đẹp.
Cực quang xanh tím đan xen khiến vùng đất băng giá này đẹp hơn rất nhiều, khiến người ta không kìm được mà quên đi cái lạnh đáng sợ ở đây, quên đi núi thây biển máu từng xoay vần trên bầu trời cách đây không lâu.
Nếu trưởng quan có thể ngắm nhìn nơi này một lần thì thật tốt.
Có lẽ ngài ấy sẽ không ghét giá lạnh đến vậy nữa.
Đến khi Misi tìm thấy Đấu, Đấu đã sắp hóa thành một bức tượng băng.
"Nhìn cậu kìa, đợi đến khi Tháp Nhọn hoàn toàn giải tán, cậu đến công viên băng làm người biểu diễn luôn, đằng nào cũng có sẵn cánh rồi, chắc chắn người của Tháp Đen cũ sẽ đàm phán được cho cậu một mức lương cao đấy."
Misi trước nay không giỏi trêu đùa, nói xong điều mình muốn nói liền tặc lưỡi, thở dài: "Người cũng đã chết rồi, tìm được hay không còn quan trọng đến thế sao?
"Nói xong, ông ta ngồi xuống bên cạnh Đấu, cùng nhìn về phía dòng sông băng phía xa. Khu dân cư ở nơi xa ấy trông như một món đồ chơi bất cẩn rơi trên nền tuyết, nhỏ nhoi đến mức không đáng kể. Misi cứ tiếp tục nói:"Từ rất nhiều năm trước tôi đã nghĩ hỗn loạn bị tăng tốc, thế giới sụp đổ có lẽ cũng chỉ là một điều tất nhiên nào đó vũ trụ tự vận hành.
Loài người vốn nhỏ bé như những con kiến, nếu cái chết và tầm thường đã là điều được định sẵn, vậy thì cần gì phải bận tâm đến hình thức."
Nghe vậy, rốt cuộc Đấu cũng ngoảnh sang nhìn ông ta, "Không ngờ ông lại nghĩ như vậy…"
Misi bật cười, gò má già nua đọng một lớp băng mỏng,
"Thế hệ đầu tiên đều đã tự thân trải nghiệm chân tướng tàn khốc, vậy nên ai cũng ôm bi quan lớn nhất về thế giới này. Chúng tôi đấu tranh nhưng không đồng nghĩa là chúng tôi tin tưởng."
Đấu thoáng rùng mình, "Thực ra trưởng quan của tôi cũng không trông đợi gì về thế giới này. Nhưng ngài ấy lại khác, ngày ấy rất vui sướng với biến dị."
Ở Tháp Nhọn, Cider là Người Giữ Trật Tự duy nhất vui sướng với biến dị, thế nhưng anh ta lại giám sát Đấu, người hận thân phận biến dị nhất.
Rất hiếm người thấy được sự phản loạn của Đấu, bởi vì anh luôn im lặng mà chiến đấu rất dũng mãnh. Chỉ có Cider nhiều đêm khuya leo lên tầng thượng của tòa tháp, choàng lên lưng Đấu một chiếc áo khoác, giằng lấy lon Coca lạnh uống chưa hết trong tay đối phương, thay vào đó bằng một ly trà sữa nóng.
Cider từng tặc lưỡi nói với Đấu: "Thật không tài nào hiểu nổi tại sao cậu lại khao khát được trở về xã hội loài người đến vậy, chắc từ bé đến lớn cậu luôn hạnh phúc nhỉ."
Khi đó, Đấu vô cùng hoang mang, "Trưởng quan, ngài muốn nói gì?"
"Chẳng gì cả."
Cider cười tủm tỉm đứng sóng vai, cùng Đấu nhìn về những ánh đèn của trường học phía thành phố chính xa xa, "Chỉ cảm thán chút thôi, buồn vui giữa người với người đúng là không thể đồng điệu."
Lon Coca chạm nhẹ vào ly trà sữa, Cider cười tươi rói, "Dù không hiểu nhưng tôi tôn trọng những buồn vui của cậu."
"Buồn vui giữa người với người đúng là không thể đồng điệu.
"Câu nói bất chợt của Misi khiến Đấu giật mình. Anh nhìn gương mặt già nua kia, im lìm suốt một hồi lâu. Giọng Misi nghe như nhuốm màu thời gian,"Tôi nghe nói cậu ấy tự xé rách đôi cánh vàng của mình, trấn an bầu trời đang xao động. Có lẽ việc ấy còn khiến cậu ấy thỏa mãn hơn cả phun lửa gi. ết ch. ết lão cha dượng hồi mới biến dị."
"Nhưng chắc chắn là đau lắm."
Tầm mắt Đấu chợt nhòe đi, "Đôi cánh vàng của phượng hoàng là thứ quan trọng nhất đối với trưởng quan."
"Cậu trai trẻ, cậu đau buồn vì cậu ta chết không tìm được xác nhưng có lẽ cậu ta lại lấy điều đó làm kiêu ngạo."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!