Khi An Ngung tỉnh dậy, ánh nắng chói chang chiếu vào qua mặt tường kính, vừa ngồi dậy, cậu đã vô thức đưa tay lên che mắt.
Tần Tri Luật ngồi đọc sách trên chiếc sô pha bên cạnh. Vừa đưa mắt nhìn sang, hắn lập tức trông thấy cảnh tượng như vậy.
Dáng người mảnh khảnh bọc trong tấm chăn trắng muốt, giường rất rộng, ga giường và làn da người nọ gần như hòa thành một, khiến những dấu vết điên cuồng trên người trông càng nổi bật hơn.
Rõ ràng ướt át, khêu gợi như vậy nhưng ánh mặt trời lại chiếu sáng bừng gương mặt trắng trẻo của An Ngung, chiếu vào đôi mắt vàng trong veo, ngơ ngác kia, trông vô cùng thánh khiết.
Thánh khiết đến mức khiến tim Tần Tri Luật hẫng mất một nhịp.
Hắn buông quyển sách xuống, bước tới, cúi người hôn cậu.
An Ngung vốn không thông thạo nhân tình thế thái, vậy nhưng vẫn học được những điều này rất nhanh.
Cậu không kiêng kỵ, sĩ diện nhiều như người ta, bất kể trưởng quan đùa bỡn cậu thế nào, cậu vẫn luôn phản ứng thành thật theo đúng bản năng của mình.
Giống như lúc này đây, rõ ràng còn chưa tỉnh ngủ hẳn nhưng cậu đã ngoan ngoãn ngẩng đầu lên cho trưởng quan thoải mái hôn môi. Đến khi nhịp thở dần dần hỗn loạn, cậu vươn tay ôm lấy vai trưởng quan như muốn treo cả nửa thân mình lên người hắn.
Cứ ôm hôn như vậy một hồi lâu, Tần Tri Luật từ từ đứng thẳng dậy, bế bổng cậu lên, một tay vững vàng đỡ dưới mông cậu.
Người rất gầy nhưng mông vẫn rất vểnh.
Tần Tri Luật không khỏi nghĩ đến con thỏ trong bộ phim hoạt hình kia, không kìm được mà dùng sức nắn bóp, nắn một hồi rồi mới chỉnh lại tư thế, bế cậu lên một cách tử tế.
Cánh tay rắn rỏi của Tần Tri Luật đỡ dưới mông An Ngung, bắp thịt căng lên theo từng động tác cũng được An Ngung cảm nhận rất rõ ràng.
An Ngung ôm cổ trưởng quan, vì ngồi trên cánh tay hắn mà cao hơn nửa cái đầu, cũng cúi xuống hôn lên môi trưởng quan.
Không liên quan gì đến so kè hơn thua, cậu chỉ rung động một cách đơn thuần nhất. Dù đã mệt rũ nhưng cậu vẫn vô thức muốn hơn hắn, muốn kề cận với cơ thể kia mãi mãi.
Khi cậu hôn, Tần Tri Luật cũng hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen chăm chú nhìn vào cậu, không có vẻ lạnh lùng của ngày xưa mà như mang theo một thái độ thành kính.
Sau một hồi triền miên, rốt cuộc An Ngung cũng được thả xuống.
Trên chiếc giường lớn êm ái nhưng cậu ngồi thế nào cũng thấy không thoải mái. Cậu vừa thở dài, mặc quần áo, vừa lẩm bẩm: "Hình như em lại ngủ siêu nhiều nữa rồi."
Nét cười xẹt qua đáy mắt Tần Tri Luật, "Vẫn rất bình thường mà.
"An Ngung mơ màng muốn đi tất vào nhưng vừa gập chân lại, cậu đã thấy đau điếng cả người. Tần Tri Luật quỳ một gối trước giường, cẩn thận đi tất vào cho cậu, kéo phần đầu ngón dễ nhăn cho phẳng phiu, rồi nắm lấy chân cậu."Nho thử làm món bánh mới, mời mọi người tối nay tới ăn cùng."
Nghe vậy, An Ngung bèn hỏi, "Món gì?
"Nếu là ngày trước, chắc chắn Tần Tri Luật sẽ không nhớ tên mấy món ngọt dài ngoằng ngoẵng của Chúc Đào, cũng rất ít khi tham dự tiệc của các bạn nhỏ. Nhưng lần này, hắn thản nhiên đáp:"Bánh quế cuộn nhân chocolate siro lá phong hạt dẻ.
"Ý cười hiện lên trong mắt An Ngung, chính bản thân cậu không hề phát hiện ra nhưng Tần Tri Luật đã kịp nhìn thấy. Thế nên Tần Tri Luật cũng mỉm cười,"Nếu ngon thì em lấy luôn công thức đi, tiệm bánh cũng nên có thêm món mới."
An Ngung hơi do dự, "Cậu ấy có đòi tiền em không?"
"Có đó, nhưng có thể tìm cách tránh được." Tần Tri Luật nói vắn tắt,
"Em cứ nói là muốn lên kệ một món mới, hợp tác giữa tiệm bánh mì Góc và Tháp Nhọn, là quà tạm biệt mùa đông dành cho người dân thành phố chính. Nếu cậu ấy đồng ý thì không yêu cầu hùn vốn đầu tư, hơn nữa còn có thể khắc hình cây nho của cậu ấy chung với hình Tháp Nhọn trên vỏ hộp."
An Ngung tròn mắt nhìn hắn. "Lăng Thu nói đúng." Cậu cảm thán, "Người có quyền có thế chẳng ai tốt cả."
"Càng ngày càng không biết lựa lời.
"Tần Tri Luật cười, ngậm lấy đôi môi đỏ mọng kia như trừng phạt cậu. ***"Giờ không tạm biệt nhanh thì mùa đông sẽ kết thúc thật đấy.
"Chúc Đào khuấy bột, hạt dẻ tròn căng quyện đều trong bột bánh đã được lên men vừa vặn. Đường Phong đứng bên cạnh cầm cây vét quấy sốt chocolate với bột quế, không gian tràn ngập mùi thơm ngọt lịm. An Ngung bị mùi bánh ngọt xông cho váng cả đầu, đứng cũng phải cố mà ngồi càng khó chịu, cậu quyết định quỳ trên ghế xoay êm ái, khuỷu tay chống vào lưng ghế, cầm ly chocolate nóng Chúc Đào pha cho mình."Tôn chỉ của sản phẩm hợp tác là như vậy đó."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!