Khi An Ngung mở mắt ra, cậu đã ở trên một chiếc xe tải, tầm nhìn nghiêng ngả, xóc nảy theo đường xe chạy.
Một đôi mắt cay nghiệt màu đỏ tươi đang nhìn chằm chằm cậu.
An Ngung lập tức ngồi thẳng dậy.
Chiếc áo khoác trượt xuống khỏi người cho cậu biết tại sao không gặp nhau 2 ngày nhưng Tưởng Kiêu vẫn ghét cậu đến vậy.
Cậu đang khoác áo của Tần Tri Luật, lúc mê man cũng luôn tựa vào vai Tần Tri Luật.
"…"
Dưới ánh nhìn sắc lẻm của đồng đội, cậu khốn khổ nhớ tới một chuyện Lăng Thu từng kể. Người phụ nữ ngực nở eo thon tầng trên dây dưa với quản lý trợ cấp. Nhờ vậy, cô ta không chỉ lấy được nhiều đồ xịn mà còn có thể mặc quần áo được may riêng của quản lý diễu qua diễu lại trước mặt đám dân nghèo.
Lăng Thu đánh giá cô ta là đẹp mà lẳng lơ.
"Tỉnh rồi?
"Tần Tri Luật nhặt chiếc áo khoác lên. Chiếc găng tay đã được đeo lại, cậu chợt nhận ra hình như mình chưa từng nhìn thấy tay trần của Tần Tri Luật."Billy đã xây dựng lại bước sóng ở khu 53, Nho và Ryan đang lái xe đằng trước." Tần Tri Luật thoáng nhìn về phía đuôi xe, "Bọn họ gặp được Trung úy Thụy Kim ở nội thành.
"Quân nhân ngồi ở góc xe mang gương mặt lún phún râu mệt mỏi gật đầu với An Ngung. Tưởng Kiêu bỗng ho một tiếng, bấy giờ An Ngung mới phát hiện y đang yếu ớt tựa vào thùng xe, khắp người đầy những vết máu sẫm màu."Tưởng Kiêu bị thương nặng lắm."
Billy buồn phiền, "Cậu cũng làm mọi người lo sốt vó. Lúc Luật đưa cậu đến, tôi sợ gần chết, thương tích khắp người luôn.
"Những vết thương của An Ngung đã được xử lý, chỉ số sự sống tăng trở lại 75%. Cậu chợt nhớ ra chuyện trước khi hôn mê,"Bánh mì ở kho vật tư sao rồi?"
Billy trợn ngược mắt, "Cầm được bao nhiêu là tôi cầm hết rồi đấy. Ngoại trừ cậu, đếch ai thèm cái thứ đó đâu.
"An Ngung nhìn những túi bánh mì được chất ở góc xe theo hướng anh ta chỉ, cảm giác căng thẳng rốt cuộc cũng giảm đi một chút. Tưởng Kiêu châm chọc:"Loại hèn kém đúng là hèn kém. Ngoại trừ ăn, cậu còn nghĩ đến gì khác không?
"Ngoại trừ ăn, tôi còn nghĩ cách lấy lòng trưởng quan, ngày nào cũng nghĩ. An Ngung há miệng nhưng rồi vẫn nuốt những lời đó ngược trở vào. Với kinh nghiệm giao tiếp ít ỏi của mình, cậu vẫn biết những lời này không nên nói ra. Nhưng dường như Tưởng Kiêu đã đọc được suy nghĩ của cậu, sát ý như sắp tràn ra từ đôi mắt đỏ kia. An Ngung chỉ có thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra mà lảng đi. Tần Tri Luật bỗng nhiên nhìn về phía Tưởng Kiêu,"Báo cáo sức mạnh tinh thần.
"Thùng xe chợt im bặt. Tay Tưởng Kiêu vô thức che lên trên thiết bị thông tin. Qua hồi lâu, y mới nói:"Đã ngừng giảm xuống rồi."
"Tôi hỏi chỉ số hiện tại."
Lồng ng. ực Tưởng Kiêu phập phồng, y ngoảnh đi, nói: "48."
Billy ngồi một bên cười xòa, "À thì, tuy xuống dưới ngưỡng cảnh báo 50 nhưng vẫn còn xa ngưỡng 30 lắm, đừng…"
"Cậu phải hiểu 30 là điểm mấu chốt."
Sự bình thản của Tần Tri Luật khiến người ta lạnh sống lưng, "Khống chế tốt bản thân, bằng không một khi xuống dưới 30…"
Tưởng Kiêu ngoảnh phắt lại, "Thì tôi sẽ phải chết?
"Tiếng tra đạn lạnh lẽo vang lên. Tần Tri Luật lắp viên đạn nhiệt năng chuyên dùng để giết sinh vật biến dị vào băng đạn của khẩu súng lục,"Cậu chỉ có đường chết.
"An Ngung im re, cúi gằm mặt nhìn sàn xe. Cảm xúc khó chịu tỏa ra từ Tưởng Kiêu như muốn nhồi vỡ thùng xe. Hắn bất thình lình quay sang nhìn An Ngung,"Vậy cho tôi hỏi, một kẻ chỉ có entropy gen là 0,2, thương tích khắp người, đã tiếp xúc bao nhiêu sinh vật biến dị?
Sức mạnh tinh thần của tên đó đã giảm xuống còn bao nhiêu?"
"Cậu ấy?" Tần Tri Luật liếc nhìn An Ngung, cất súng về bao, "Tiếp xúc ba lần. Một mình kết liễu người bọ ngựa biến dị bậc 1, bị sứa khổng lồ bắt trói, một mình kết liễu người sứa."
"Một mình kết liễu 2 người biến dị? Cậu ấy hả?" Billy trợn tròn mắt,
"Sao mà như thế được?! Tôi giết mấy thứ đó mà cũng chật vật gần chết… Chờ đã, vụ đó không quan trọng, sức mạnh tinh thần của cậu giờ là bao nhiêu? Có biến dị không?"
Tần Tri Luật nhìn mặt nghiêng của An Ngung, lạnh nhạt lên tiếng, "Không biến dị, sức mạnh tinh thần cũng không giảm xuống."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!