"Không nhìn thấy con kiến bé nhỏ Thần vô tình ngã xuống, tan vỡ, say ngủ, hợp lại, rời đi Chưa một lần thèm nhìn con kiến Thần không biết yêu người Chỉ con người mới biết yêu nhau."
Kết thúc câu thơ cuối cùng, chuông ở nhà thờ vừa lúc kêu vang. Tiếng chuông đẩy bầu không khí lạnh căm cuối đông đầu xuân đi xa, bay qua bầu trời thành phố chính của loài người, quanh quẩn thật lâu trên thế giới này.
Đây là hồi chuông đầu tiên được ghi lại, hồi chuông từ biệt. Loài người dùng sức đóng xuống dòng sông thời gian thêm một chiếc cọc gỗ, lấy dấu mốc này chính thức từ biệt thảm họa.
Thi sĩ đặt trang giấy mỏng đã ố vàng xuống, mỉm cười với những người đang rơm rớm nước mắt trước cổng nhà thờ.
"Tôi tên là An Ninh, thay người đã khuất tiếp tục quản lý nhà thờ này cho đến khi nó bị dỡ bỏ vì thành phố của loài người tiến hành cải cách."
Một đứa trẻ nói lanh lảnh: "Nghe nói trước kia chú là Người Giữ Trật Tự?"
An Ninh cười, ánh sáng nhu hòa ngưng tụ trong đôi mắt màu lam tím, "Đúng vậy."
"Hàng xóm của cháu nói vẫn còn một số Người Giữ Trật Tự chưa hồi phục hoàn toàn, phải vậy không ạ?
"Mọi người đều yên lặng chờ đợi đáp án. Nụ cười trên khóe môi An Ninh vẫn giữ nguyên, anh bình thản giải thích:"Đúng vậy. Hỗn loạn kết thúc, một số Người Giữ Trật Tự không thể hoàn toàn thoát được những đặc thù sinh vật do dung hợp gen gây ra nhưng cũng không còn dị năng, không còn khả năng lây nhiễm."
Nét hoang mang vẫn nằm im trên gương mặt mọi người. Anh yên lặng một lát, lại nói thêm: "Cứ coi họ là những người bình thường có cấu tạo cơ thể hơi đặc biệt là được, họ tuyệt đối an toàn."
Đứa trẻ há hốc miệng, lát sau mới lắc đầu, "Ý cháu là họ đã khỏe lại chưa ấy ạ? Mẹ cháu nói Người Giữ Trật Tự ai cũng bị thương nặng vì bảo vệ mọi người.
"Vừa dứt lời, tiếng chuông lại vang lên. Đây là hồi chuông thứ hai, hồi chuông báo hiệu. Loài người tuyên bố xếp lại thời kỳ chống cự, văn minh được tiếp diễn cùng với thế giới mới đang được xây dựng lại. Tiếng chuông rền vang trong lồng ng. ực An Ninh. Anh ngẩn người nhìn đứa trẻ trong tiếng chuông ngân mãi đến khi tất cả dư âm đã tan hết. Anh bước tới, bế đứa trẻ lên, để thân người mềm mại, ấm áp đó áp sát vào mình, nhẹ nhàng thơm lên trán nó."Đều khỏe lại rồi."
Đứa trẻ đưa ngón tay chạm lên hàng mi ươn ướt của anh, ngô nghê hỏi han: "Còn đau nữa không ạ?"
"Không đâu." An Ninh lại thơm đứa trẻ thêm một lần nữa, thấp giọng nói: "Mọi người đều rất ổn."
"Sau khi thế giới mới được xây dựng, họ sẽ đi đâu ạ?"
"Họ…" An Ninh thoáng dừng lại, "Muốn đi đâu thì đi."
"Họ sẽ được tự do."
***
Những dòng chat liên tục xuất hiện trên màn hình.
– Vài phút trước, người của Tháp Đen đã vượt qua tường lửa, nói chuyện với tôi.
– Bọn họ đang điên cuồng tìm cậu và Tần Tri Luật bởi vì hai người vẫn chưa điền phiếu khảo sát nghỉ việc của Tháp Nhọn.
– Để tôi tóm tắt ngắn gọn phiếu khảo sát đó nhé, thật sự phải nói là Tháp Đen có thành ý lắm, cực kỳ hào phóng và thoải mái, cậu sẽ không hối hận khi điền khảo sát đó đó đâu.
– Vậy nên sau này rốt cuộc hai người định đi đâu?
– …
– Loài người cứ cho rằng khi không liên lạc được với cậu thì sẽ liên lạc được thông qua tôi.
Rõ ràng bọn họ vẫn tự tin một cách ngu ngốc như vậy.
"Trưởng quan…"
An Ngung hổn hển gọi, "Thiết… thiết bị thông tin… đang rung kìa…"
"Kệ nó."
Giọng Tần Tri Luật nghe còn trầm hơn ngày trước, "AI em nuôi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!