Chương 10: Dùng mạng để thử

An Ngung không biết mình hôn mê bao nhiêu lâu. Đến khi tiếng mưa bên tai dần trở nên rõ ràng, thế giới tối đen bắt đầu xuất hiện một vài hình ảnh, trong gara đã không còn người cũng chẳng còn sứa, chỉ còn máu đen đọng đầy trên đất và một chiếc găng tay da nằm lẻ loi ở góc tường.

Chỉ số sự sống được biểu hiện trên thiết bị thông tin: 82,4%. Nguyên nhân là vết thương trong lòng bàn tay bị viêm, chất độc thần kinh chưa tan hết và đói khát quá mức.

Cậu nhặt chiếc găng tay lên.

Khi được đeo trên tay Tần Tri Luật, trông nó có vẻ lạnh lùng, thô ráp nhưng cầm vào mới phát hiện chất da rất mềm.

Cậu đeo chiếc găng vào tay, rảo bước rời khỏi bãi tập kết rác hôi thối.

Vừa ra khỏi cửa, phía xa xuất hiện một bóng người.

Âm thanh ồn ào chợt nổ tung trong tai.

An Ngung sửng sốt mất hồi lâu mới nhận ra nó đến từ chiếc tai nghe chưa từng phát ra tiếng.

Sau cả chục giây chỉ toàn tạp âm, giọng của Billy đột ngột truyền tới: "Lô lô lô? Tần số này là ai… An Ngung à? Nghe thấy không?"

"Thế mà sửa được thật…

"An Ngung kinh ngạc. Cậu đã quen với việc trên đời này có vô số khoa học kỹ thuật cậu không xứng chạm vào. Nhưng dùng dị năng để khống chế khoa học kỹ thuật vẫn khiến cậu cảm thấy rất thần kỳ."Ơn trời ơn đất!

Có một kênh phản hồi là tốt rồi, còn lại tính sau." Billy thở phào một hơi thật dài, "Luật ở cùng cậu đúng không?"

"À…" An Ngung nhìn bóng người cao lớn đang bước tới từ phía xa, "Không thấy ngài ấy đâu."

"Không thấy? Đợi chút để tôi tìm. À đúng rồi, chúng ta cách nhau khoảng 10km đấy, cậu có cần hỗ trợ gì không?"

An Ngung kịp thời nhớ ra Billy là một tình báo thuần, không biết đánh nhau, vậy là bèn nói: "Có thể về kho vật tư một chuyến giúp tôi được không?"

"Được, tôi đang gần đó lắm. Cần làm gì?"

"Trong tủ bát ở tầng 1 có bánh mì."

"Muốn mấy cái?"

An Ngung nói ngay mà không phải nghĩ ngợi, "Tất cả."

"… Cậu đói phát điên rồi à." Billy than thở, "Thôi thế này đi, để tôi tìm tần số của Luật trước đã."

An Ngung khẽ nói:

"Cảm ơn. Bên tôi cũng có chuyện cần xử lý."

Cậu ngắt liên lạc.

Bóng người phía xa vừa vặn đã tới trước mặt cậu, là Trung úy Chử Ninh. Hắn thở phào một hơi với An Ngung,

"Tốt quá, cậu còn sống! Tôi tranh thủ ban đêm đi tìm hạch năng lượng, trông thấy rất nhiều sứa khổng lồ nên về báo tin cho hai người. Tần Tri Luật đâu?"

An Ngung nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên, "Anh cũng không trông thấy thì sao lại hỏi tôi?"

"Không phải ngài ấy ở cùng với cậu à?"

An Ngung lắc đầu, "Anh không sợ ngài ấy à?"

Chử Ninh chẳng hiểu gì hết, "Sao phải sợ?"

"Chẳng lẽ tự anh không ý thức được?" An Ngung ngừng một lát rồi đưa tay chỉ vào đầu hắn, "Đầu anh đang lập lòe sáng như một cái đèn nháy chậm vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!