Chương 8: Điểm Khởi Đầu

Lúc kéo vali ra khỏi khách sạn, Lâm Xuất vẫn còn hơi mất tập trung.

Bánh xe vali kẹt trên bậc thang, anh không chú ý tới, thế là cơ thể lệch qua một bên, suýt nữa ngã sấp xuống.

Thẩm Phong Lai lập tức đỡ lấy anh, hai tay ôm eo, rồi lại vội vàng buông ra.

Sau đó, Thẩm Phong Lai tự nhiên lấy chiếc vali trong tay anh, bỏ vào vào ghế sau của chiếc Land Rover.

Cảm giác thất bại không gì sánh kịp dâng lên trong lòng Lâm Xuất.

Anh ngồi yên lặng ở ghế phụ, tựa vào lưng ghế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.Chiếc xe nhanh chóng lái ra, về phía bắc dọc theo con đường ven biển.

Không biết qua bao lâu, cảnh sắc ngoài cửa sổ đột nhiên thay đổi.

Mặt biển sáng bóng và những tòa nhà cao tầng của thành phố đều bị bỏ lại trong gương chiếu hậu, rồi dần dần biến mất khỏi tầm mắt.

Giữa trời đất chỉ còn lại vùng đất bao la, và những đồng bằng trập trùng.

Lâm Xuất hạ cửa sổ xe xuống một chút, cảm giác được trong gió thổi tới còn có hơi mặn chát.

Nó lướt qua đồng bằng, thổi lên tiếng còi dễ nghe, mang theo hơi thở tự do chạy về sông núi xa xôi.

Bầu trời dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhuốm bầu trời thành màu cam ấm áp, một nửa bầu trời là màu xanh, nửa còn lại biến ảo lạ thường, như thể đường chân trời đã bị tạt một lớp sơn đầy màu sắc.

Thật khó để tưởng tượng rằng có thể nhìn thấy một khung cảnh tráng lệ như vậy ở một nơi chỉ cách thành phố nhộn nhịp chưa đầy nửa giờ lái xe.

Lần đầu tiên kể từ khi đặt chân đến New Zealand, Lâm Xuất mới có cảm giác chân thật.Đúng lúc này, điện thoại trong túi Lâm Xuất vang lên, là Tống Đường gọi tới.

Lâm Xuất nhìn thoáng qua Thẩm Phong Lai đang lái xe, do dự một lát, vẫn bắt máy.

Có thể thấy Tống Đường nghỉ ngơi rất tốt, bởi vì hắn tức giận rống với Lâm Xuất qua điện thoại, hỏi anh bây giờ đang ở đâu, vì sao không nói một tiếng đã thu dọn đồ đạc chạy đi.

Lâm Xuất kiên nhẫn chờ y nói xong, mới nói:

"Em cùng bạn ra ngoài chơi, biết anh mệt nên không muốn làm phiền. Em có nhắn tin anh không thấy à?"

"Nơi này là New Zealand, bạn bè đâu ra!" Tống Đường theo bản năng phản bác:

"Cậu ấm của anh ơi, em có biết anh sắp bị em hù chết không!"

Lâm Xuất:

"Có gì kinh ngạc đâu."

"Em chưa quen cuộc sống ở đây..." Tống Đường bỗng phản ứng lại,

"Chờ chút, bạn bè của em không phải là Thẩm Phong Lai chứ?"

Lâm Xuất hơi mất hứng Ừm một tiếng.

Tống Đường không hiểu nổi, lên giọng nói:

"Không phải quan hệ hai người tụi em kém lắm à? Anh ngủ một giấc dậy đã làm hoà rồi ư? Mà khoang, sao anh ta chưa đi nữa?"

Lâm Xuất giật mình, âm thanh rất lớn, không biết Thẩm Phong Lai có nghe thấy không, thế là nghiêng người nói:

"Là vậy đó. Anh đừng quản em, không phải anh nói em thả lỏng đừng nghĩ gì sao?"

Chờ đã, Tống Đường nói tiếp,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!