Chương 7: Bàn Tay Của Nghệ Sĩ Piano

Thẩm Phong Lai không đáp lại lời của Lâm Xuất.

Y cầm bình nước ấm rót vào ly nước trước mặt Lâm Xuất, nói:

"Uống chút hồng trà đi, hay em muốn uống chút rượu?"

Lâm Xuất lắc đầu.

Thái độ Thẩm Phong Lai bình tĩnh, thậm chí rất nhẹ nhàng, nhưng anh lại cảm thấy y đang tức giận.

Thế là Lâm Xuất nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng hỏi:

"Chắc tôi khiến anh thất vọng rồi nhỉ?"

Sao lại nghĩ thế? Thẩm Phong Lai nói.

Chắc là do, Lâm Xuất nói,

"tôi luôn cảm thấy anh kỳ vọng vào tôi."

Lúc nói chuyện, ánh mắt anh luôn nhìn chằm chằm vào góc bàn, không muốn đối mặt với Thẩm Phong Lai.

Anh dường như nghe thấy Thẩm Phong Lai nở nụ cười, rồi đáp:

"Anh đã nói, em là người biểu diễn anh thích nhất. Mãi là vậy."

Thẩm Phong Lai đặt bình nước lên bàn, đưa một ly nước cho Lâm Xuất, sau đó mới chậm rãi nói:

"Nếu như bỏ qua một bên, đoạn chủ đề hợp âm của em...! Qua nhiều năm, phiên bản anh nghe hôm nay là phiên bản hoàn hảo nhất, tuyệt vời nhất."

Tiểu Xuất, Ý cười của Thẩm Phong Lai không nhạt đi,

"Trong mắt anh, em rất tiến bộ."

Lâm Xuất bỗng nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn y.

Anh không biết mình nên khóc hay nên cười, chỉ có thể miễn cưỡng há to miệng,

"Tôi phải nói cảm ơn sao?"

"Đó là sự thật. Có điều, có phải em quên mất một chuyện rồi không?" ánh mắt Thẩm Phong Lai vẫn dừng trên mặt Lâm Xuất, tiếp tục nói, "Em là người biểu diễn được cả thế giới chú ý, em có cảm giác thiên phú về âm nhạc, và khống chế âm sắc chính xác.

Em chỉ cần nghĩ cách để đi vào âm nhạc, kết hợp cảm xúc một cách hoàn hảo.

Còn lời nói của người khác, đều không ảnh hưởng đến em, bởi vì so với tất cả mọi người em đã là một người ưu tú.

Không phải sao?

"Ánh mắt Lâm Xuất loé lên trong chốc lát, hỏi ngược lại:"Người khác —— cũng bao gồm cả anh à?

"Thẩm Phong Lai khẽ gật đầu,"Đương nhiên, bao gồm cả anh trong đó.

Thật ra, anh cũng không có tư cách chỉ đạo em, đặc biệt là biểu diễn piano."

Giờ phút này, trái tim Lâm Xuất lay động một chút, khiến lồng ngực cũng cảm thấy đau.

Anh nhìn Thẩm Phong Lai, còn muốn hỏi gì đó, nhưng anh bỗng phát hiện ánh mắt dịu dàng của đối phương là lịch sự và xa cách.

Gió biển mát lạnh thổi vào người, nhiệt độ trên mặt và cơ thể cũng giảm đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!