Chương 6: Pho Mát Mật Ong

Lâm Xuất đi theo Thẩm Phong Lai vào một quán cà phê đối diện bên kia đường.

Là thành phố sở hữu tỷ lệ cà phê cao nhất thế giới, ở Wellington đều có thể nhìn thấy quán cà phê sạch sẽ và xinh đẹp khắp mọi nơi.

Các cửa hàng nhỏ trải dọc theo đường phố, lấp kín toàn bộ bến tàu Lamton Quay.

Bọn họ ngồi xuống ở một vị trí ngoài trời.

Thẩm Phong Lai gọi phục vụ, muốn một tách cà phê và một ly soda chanh.

Lâm Xuất hỏi hắn:

"Nước soda là gọi cho tôi?"

Thẩm Phong Lai khẽ gật đầu, dùng giọng điệu trầm tĩnh nói:

"Gần đây sắc mặt em không tốt lắm, tốt nhất không nên uống cà phê."

Lâm Xuất bỗng nhiên cười một tiếng, là nụ cười như nghe chuyện hài,

"Nếu như tôi nhớ không lầm, đã rất lâu anh chưa gặp tôi."

Thẩm Phong Lai không nói gì, dựa lưng vào ghế, ánh mắt vẫn dừng trên mặt Lâm Xuất.

Lâm Xuất phát hiện hắn mang bộ quần áo khác, mặc áo thun đơn sắc rộng rãi, quần dài, cả người nhìn vẫn thon dài và thẳng tắp.

So với tám năm trước, khuôn mặt Thẩm Phong Lai cơ hồ không thay đổi, thế nhưng khí chất lại như hai người.

Bây giờ hắn có khí chất của một người đàn ông trưởng thành, không còn sắc bén bức người như trước nữa.

Khi chuyên chú nhìn về một ai đó, ánh mắt rất dịu dàng và bao dung.

Thẩm Phong Lai nói:

"Tiểu Xuất, em quá gầy."

Lâm Xuất vô thức phản bác: Tôi không gầy.

Nói xong, anh liền phát hiện câu nói này không có ý nghĩa nào, nói ra chỉ tỏ vẻ anh ngây thơ, lại chật vật, anh hoàn toàn bất lợi trước khẩu khí của hai người.

Lâm Xuất sững sờ nhìn ly nước trên bàn, cảm xúc nhịn không được thấp xuống.

Thẩm Phong Lai không còn là ảo thuật gia Piano để anh hâm mộ, mà anh cũng không còn là đứa trẻ 18 tuổi.

Tất cả mọi người đều đang tiến lên phía trước, bao gồm cả bản thân Lâm Xuất.

Anh có rất nhiều chuyện phải làm, piano, âm nhạc, ước mơ… Trên người anh gánh vác chờ mong của rất nhiều người, không nên vì một đoạn chấp niệm thuở thiếu thời mà oán trời trách đất mắng người, lãng phí thời gian.

Thế là, Lâm Xuất rũ mắt xuống, nâng ly lên nhấp một ngụm nước, nói:

"Tôi không nên như vậy, thật xin lỗi. Thẩm Phong Lai, đáng lẽ ra tôi nên xin lỗi anh."

Thẩm Phong Lai ngồi ngay ngắn, sau đó thở dài nói: Đừng như thế.

Lúc này phục vụ đúng lúc đưa lên hai ly nước.

Thẩm Phong Lai quay đầu đi, gọi thêm một ly hồng trà nóng, cùng với một phần pho mát mật ong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!