Phần phiên ngoại với góc nhìn của Thẩm Phong Lai, số chương dự kiến: 3.
Ngoại truyện 1. Vành đai không gió
Người ta nói rằng gần đường xích đạo, giữa 5° vĩ độ Bắc và 5° vĩ độ Nam, có một vành đai không gió.
Nơi này quanh năm bị ánh nắng chiếu trực tiếp, luồng không khí dâng cao, không có áp lực gió, ngay cả dòng hải lưu cũng lười biếng như Biển Chết. Trong thời đại hàng hải xa xôi, một khi thuyền bị kẹt ở đây sẽ không có cách nào để rời đi, chỉ có thể cầu gió mùa tới, hoặc chờ cái chết dài đằng đẵng.
Có lẽ một ngày nào đó, bản thân y cũng sẽ bị vây chết trong vành đài không gió như vậy.
Thẩm Phong Lai đã từng nghĩ như thế.Cậu Thẩm. Bên cạnh có người nhẹ nhàng tới gần, đưa một điếu thuốc.
Thẩm Phong Lai hơi sửng sốt, dời ánh mắt từ ngoài cửa sổ quay lại phòng. Mùi nước hoa và mùi rượu thoang thoảng trộn lẫn vào nhau, tiếng nhạc ồn ào, ánh đèn không sáng lắm nhưng y vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt xung quanh vô tình hay cố ý đổ dồn về phía mình.
Thẩm Phong Lai ngồi trên ghế sô pha không nhúc nhích, bình tĩnh nói:
"Tôi không hút thuốc."
"Nghe không, cậu Thẩm không hút thuốc lá." Người đàn ông ngồi đối diện bật cười, miệng ngậm điếu thuốc chỉ vào người thanh niên ngồi bên cạnh Thẩm Phong Lai,
"Tâm trạng cậu Thẩm không tốt, tôi cố ý giới thiệu cậu với cậu ấy, là muốn cậu nói chuyện về nghệ thuật tao nhã. Không phải là tài tử của học viện nghệ thuật à? Sao lại khiến người ta không vui vẻ gì hết thế."
Thẩm Phong Lai liếc nhìn người đang nói chuyện một cái, không nói gì.
Đối phương tên Hà Tử Vinh, đời thứ hai tiếng tăm lẫy lừng ở thủ đô, nổi tiếng biết chơi.
Một năm nay, Thẩm Phong Lai vừa tạm biệt hồ Forggensee yên tĩnh và trở về Bắc Kinh một mình. Tính cả thời gian đi khắp thế giới để trị liệu ngón tay, y đã xa nhà ròng rã mười hai năm.
Rời nhà từ lúc thiêu niên, y không quen thuộc với những người bạn cùng trang lứa ở thủ đô, chỉ có Hà Tử Vinh là ngoại lệ.
Hà Tử Vinh đứng lên ngồi xuống, người thanh niên bên cạnh Thẩm Phong Lai cũng rất tự giác đứng dậy nhường chỗ.
"Tay cậu thế nào rồi?"
Hà Tử Vinh ngậm điếu thuốc hỏi.
Thẩm Phong Lai hơi giơ tay lên, nhìn vết sẹo còn mới trên tay dưới ánh đèn mờ. Nơi đây từng có một miệng máu dữ tợn khó coi, da thịt xương lòi cả ra ngoài, nhưng với sự nỗ lực của y học hiện đại, nó đã dần lành lại và biến thành một vết sẹo nhỏ, nếu như không nhìn kỹ, cũng sẽ không thấy chỗ nào khác thường.
"Có thể động, nhưng không thể dùng sức."
Thẩm Phong Lai bình tĩnh trả lời.
Hà Tử Vinh tự tay rót hai ly rượu, đưa một ly cho Thẩm Phong Lai,
"Chỉ là một ngón tay thôi, không ảnh hưởng gì cả, đừng dằn vặt bản thân nữa."
Thẩm Phong Lai cười, là nụ cười tự giễu, y không nói gì, chỉ cầm ly rượu uống cạn, sau đó rót cho mình một ly khác. Hôm nay y chưa ăn gì, rượu có nồng độ cồn cao thiêu đốt từ miệng xuống dạ dày, giống như có con dao đang khuấy động liên tục trong cơ thể y.
Hà Tử Vinh dựa lưng vào ghế sô pha, đánh giá Thẩm Phong Lai, rồi nói một câu:
"Nếu đã trở về, cậu cũng nên tính toán cho mình đi."
Tính toán gì?
Thẩm Phong Lai không mặn không nhạt hỏi hắn.
"Ở nước ngoài lâu, định giả làm người nước ngoài với tôi luôn à?" Hà Tử Vinh không để ý thái độ của y, cười nhạo nói:
"Cậu tính toán gì tôi không biết, nhưng tôi biết ông nhà cậu tính toán chuyện gì, cũng biết chú khẩu phật tâm xà của cậu có tính toán gì. Nơi này nhiều người, ai lại không muốn đến dò xét miệng gió của cậu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!