Là điểm đến du lịch nổi tiếng nhất ở New Zealand, Queenstown tiếng tăm lừng lẫy cách Núi Cook không xa, sau khi lái xe trên đường khoảng một hai giờ, Lâm Xuất nhìn thấy dòng xe cộ và đám đông đã lâu không gặp bên ngoài cửa sổ.
Queenstown được xây dựng trên sườn đồi, với diện tích rất nhỏ, nằm sát mặt hồ Wakatipu trong xanh dài hẹp, được bao bọc hoàn toàn bởi dãy Southern Alps.
Trên sườn đồi có nhiều biệt thự xinh đẹp view núi, ven hồ là những cửa hàng san sát, nhìn thoáng qua phần lớn đều là cửa hàng sang trọng và cửa hàng bán đồ ngoài trời.
Lâm Xuất tựa đầu vào cửa sổ xe, hơi hứng thú nhìn du khách tấp nập trên phố mua sắm, đột nhiên nhớ tới lời Thẩm Phong Lai từng nói, khi đến Queenstown y sẽ mua bộ đồ nhảy dù đôi, không biết y có để trong lòng không.
Tống Đường xoay vô lăng lái xe lên núi, nhìn phong cảnh qua kính chiếu hậu, cảm thán một câu: Nhiều người thật.
Lâm Xuất đang mặc một chiếc áo khoác, lúc này cảm thấy hơi nóng, nên cởi ra rồi cầm trên tay, trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ về bộ đồ nhảy dù.
Tống Đường quay đầu nhìn vẻ mặt của anh,
"Thầy Lâm, em không giận anh chứ?"
Lâm Xuất sững sờ, ngay sau đó tức giận trả lời một câu:
"Em giận anh khi nào? Anh nói bớt vài câu em đã cảm tạ trời đất."
Tống Đường biết tâm tình anh vẫn còn tốt nên cười cười, nhanh chóng đỗ xe trước một căn nhà nhỏ màu trắng, xuống xe đi ra phía sau lấy vali.
Lâm Xuất cũng xuống xe theo.
Anh nhìn thay đây là một biệt thự lớn độc lập, có hai tầng, bên ngoài có một sân nhỏ, yên tĩnh, phong cảnh cũng rất đẹp.
"Thế nào, hài lòng không?"
Tống Đường cười nói,
"Em ở trên tầng hai. Phòng bên trái là phòng piano, bên trong có một cây piano tam giác, anh đã tìm người chỉnh âm rồi, em có thể thoải mái luyện tập. Bên phải là phòng tắm nắng, mệt mỏi thì có thể ngủ trưa. Còn anh, anh ở dưới lầu, anh sẽ cố gắng không làm phiền em, em xem ổn không?"
Lâm Xuất gật đầu, không nói gì.
Tống Đường lại dặn dò anh:
"Queenstown tuy nhỏ nhưng mật độ khách du lịch lại dày đặc, nếu ra ngoài thì nhớ đeo kính râm đội mũ để tránh bị nhận ra. Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, hiểu không?"
Lâm Xuất nghe được trong giọng nói của hắn hàm ý, kỳ quái hỏi:
"Sao thế, anh có việc phải ra ngoài à?"
Tống Đường bất đắc dĩ trợn tròn mắt, nói:
"Anh đi xác nhận trang phục và đạo cụ chụp ảnh. Queenstown nhỏ như này, điều kiện nhất định không thể so sánh với London, chỉ sợ bọn họ không có kinh nghiệm, đến lúc đó kết quả không phù hợp với yêu cầu của chúng ta, lại dày vò em nữa."
Lâm Xuất nhìn hắn, nghĩ đến cảnh hắn một mình bận rộn chạy tới chạy lui liên hệ công việc, không khỏi có chút áy náy, vì vậy nói:
"Vất vả cho anh rồi, khi về em chắc chắn sẽ phát tiền thưởng cho anh."
Tống Đường nở nụ cười,
"Vậy anh sẽ nhớ rõ những lời này của em."Trời đã gần tối, Tống Đường khởi động xe rời khỏi biệt thự.
Chỉ là lái xe không tới mấy phút, chiếc xe đã rẽ sang một hướng khác, lái vào đường cao tốc bên ngoài thành phố.
Hắn không nói dối Lâm Xuất, chỉ là xác nhận quay chụp để sau cũng được, bây giờ hắn phải đến sân bay Queenstown đón người đại diện chính thức của Lâm Xuất
-- bà Macheda.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!