Chương 38: Trở Thành Phương Hướng Của Anh

Lâm Xuất chậm rãi nắm chặt tay y, dùng rất nhiều sức lực.

Anh mở to hai mắt, nương theo ánh đèn dịu nhẹ nhìn Thẩm Phong Lai, nhìn đôi mắt thâm thúy sáng ngời của y, và đường nét trên khuôn mặt đẹp trai được mái tóc mềm mại làm nổi bật.

Sau đó hai người đều không nói chuyện, mãi đến khi Thẩm Phong Lai đi lấy nước, dùng khăn lau đi nước mắt trên mặt Lâm Xuất, ôm anh vào giường trong phòng trong, xoay người đi lấy chăn, Lâm Xuất mới vươn tay ôm chặt lấy eo y, không muốn để y rời xa mình.

Thẩm Phong Lai thử kéo Lâm Xuất ra nhưng không được, đành đứng nguyên tại chỗ mặc cho anh ôm mình.

Lâm Xuất vùi mặt vào lưng Thẩm Phong Lai, khi anh nghe thấy xung quanh yên tĩnh lại, tiếng gió cuồng nộ ngoài cửa sổ ngày càng rõ ràng, vỗ vào cửa sổ thủy tinh, phát ra tiếng vù vù.

Một cơn gió lạnh luồn qua khe hở, xé toạc bầu không khí ấm áp trong phòng.

Trái tim Lâm Xuất chua xót, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.

Yết hầu lăn lên lăn xuống, giọng nói run run,

"Thẩm Phong Lai, vừa rồi anh không nói thật với em."

Cơ thể của Thẩm Phong Lai khẽ rung lên, nhưng y không phản ứng lại.

Lâm Xuất nói:

"Anh nói mọi chuyện đã kết thúc. Nhưng khi chúng ta gặp nhau ở Wellington, anh lại không muốn quan tâm em. Sau đó anh dẫn em trở lại trang trại rượu, anh cũng muốn giữ khoảng cách với em, không muốn chấp nhận em."

Giọng nói của Thẩm Phong Lai cũng khàn đi,

"Là anh sai, Tiểu Xuất."

Lâm Xuất thở hồng hộc, hít sâu hơi thở trên người Thẩm Phong Lai.

"Anh rõ ràng yêu em, nhưng lại không muốn ở bên em." Anh chậm rãi nói,

"Nói cho cùng, bởi vì trong lòng anh, em và âm nhạc của anh, quá khứ của anh, và mộng tưởng của anh đều không thể tách rời. Ngay cả khi nhìn em, cũng sẽ khiến anh đau khổ, phải không?"

Vốn Thẩm Phong Lai vẫn đang im lặng, lúc này lại dùng sức kéo tay Lâm Xuất ra, xoay người lại nhìn anh.

"Anh vẫn luôn nói với em, nên thư giãn, hưởng thụ âm nhạc chân chính. Nhưng thực ra người chưa bao giờ buông tay, không thể hưởng thụ âm nhạc, chính là anh, đúng không?" Lâm Xuất ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt Thẩm Phong Lai,

"Nếu không phải là no2, có lẽ em sẽ không thuận lợi như vậy. Thẩm Phong Lai, lúc ấy, anh có oán giận em dù chỉ một chút không?"

Nghe đến đây, Thẩm Phong Lai hoàn toàn nín thở, cuối cùng không còn giữ được vẻ mặt hoàn mỹ.

Y nhắm hai mắt lại, lát sau mở mắt hốc mắt đã đỏ hoe,

"Không có. Tiểu Xuất, anh chưa từng nghĩ như vậy. Anh yêu em, anh hy vọng em mãi hạnh phúc. Em xứng đáng đứng trên sân khấu tốt nhất, vĩnh viễn lấp lánh, theo đuổi những thứ em muốn."

"Vậy anh thì sao? Anh đặt mình ở vị trí nào?" Giọng nói Lâm Xuất có chút tàn nhẫn,

"Là im lặng dưới sân khấu nhìn lên? Hay lại trốn ở nơi xa nhất trên thế giới, trốn tránh em cho đến hết cả đời cả cuộc đời này?"

Thẩm Phong Lai rũ mắt nhìn anh,

"Anh sẽ không. Anh nói rồi, chỉ cần em cần anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em."

Lâm Xuất thấy vẻ mặt của y lại đau thương khổ sở, giống như lúc uống say ở trên sân thượng đêm đó.

Thẩm Phong Lai nắm chặt tay anh, nói: "Nhưng em thì khác, Tiểu Xuất.

Một ngày nào đó, em sẽ đứng trên đỉnh cao biểu diễn piano, trở thành một thiên tài độc nhất vô nhị trong thời đại này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!