Chương 37: Phím Đàn

Thời tiết trong núi tuyết thay đổi thất thường, mới nói chuyện một lúc, mây mù như thủy triều nhanh chóng che khuất sông băng trước mắt.

Ánh mặt trời rực rỡ hoàn toàn biến mất, bầu trời bị sương mù bao phủ, toàn bộ không gian lại biến thành màu trắng mênh mông, ngay cả biển báo hạ cánh bắt mắt cũng đã không thể nhìn thấy.

Không có nhiều người chọn nơi này làm điểm hạ cánh, rất nhanh, trên mảnh đất bằng phẳng trống trải này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Gió lạnh thổi vào mặt Lâm Xuất, sau đó thông qua lỗ mũi tiến vào trong cơ thể anh, máu toàn thân giống như đông lại, lồng ngực và nội tạng đều lạnh lẽo.

Anh thấy ai đó ở đằng xa chỉ lại đây rồi ra hiệu gì đó.

Phải mất một lúc anh mới nhận ra bên kia bảo hai người nhanh chóng rời khỏi vị trí hạ cánh an toàn.

Thẩm Phong Lai vươn tay nắm chặt tay Lâm Xuất, nói:

"Đi thôi, thời tiết sắp thay đổi rồi."

Lâm Xuất muốn nói gì đó, há miệng thở d. ốc, lồng ngực phập phồng, nhưng anh vẫn không nói gì.

Giọng điệu Thẩm Phong Lai đã bình tĩnh lại,

"Tiểu Xuất, có chuyện gì chờ trở về rồi nói nha em?"

Lâm Xuất đành phải gật đầu, xoay người đi theo Thẩm Phong Lai về hướng xuống núi.

Thật ra suy nghĩ của anh vẫn chậm chạp, chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cũng rất hoảng sợ.

Một trận gió thổi qua sông băng, cuốn theo băng tuyết vỡ vụn, tầm nhìn ngày càng hạn hẹp.

Lâm Xuất cần rất nhiều sức lực mới có thể nhìn rõ con đường dưới chân, cho dù như vậy, nếu lúc đi đường anh hơi bất cẩn, đôi giày của anh vẫn sẽ chìm hẳn vào trong tuyết.

Anh dùng hết sức rút giày ra, rồi lại giẫm mạnh xuống nền đất cứng.

Lúc đến anh và Thẩm Phong Lai sóng vai ngồi cạnh nhau, hai người vừa nói vừa cười, tâm trạng vui vẻ.

Lúc trở về, giữa hai người họ chỉ còn lại khó khăn im lặng và gió tuyết thầm lặng.

Một lúc sau, Thẩm Phong Lai đột nhiên dừng lại.

Sau đó y đi tới trước người Lâm Xuất, ngồi xổm xuống nói:

"Lên đi, anh cõng em."

Lâm Xuất cúi đầu nhìn y, không nói một lời, đôi mắt vã mũi lại bắt đầu chua xót.

"Lát nữa có thể sẽ có bão tuyết." Thẩm Phong Lai thúc giục,

"Tiểu Xuất, nghe lời."

Lâm Xuất hít mũi, ngoan ngoãn cúi xuống nằm trên vai Thẩm Phong Lai, vòng tay ôm chặt cổ y.

Thẩm Phong Lai bảo Lâm Xuất tách hai chân kẹp vào eo mình, sau đó duỗi hai tay ra sau, đỡ hông Lâm Xuất rồi đứng dậy chậm rãi đi về phía trước.

Lâm Xuất vùi vào cổ Thẩm Phong Lai rồi khóc.

Anh cảm thấy lòng mình rất khó chịu.

Giống như có một nhát dao cứa vào tim anh, rạch vết thương đã đóng vảy, khiến anh lần đầu tiên trong đời nếm trải nỗi đau đớn, tuyệt vọng khi mộng tưởng sụp đổ trước mắt.

Ngoại trừ nổi đau thấu tim, càng khó chịu hơn chính là cảm giác bất lực không thể dùng lời nào để diễn tả được.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!