Thời tiết trong núi nói thay đổi là thay đổi, rất có thể một giây trước trời quang mây tạnh, giây sau đã bắt đầu có bão tuyết.
Đi bộ leo núi tốt nhất nên xuất phát từ sáng sớm, vì ngay cả khi đi đúng theo bảng hướng dẫn, cũng có thể gặp những rắc rối bất ngờ làm chậm trễ thời gian.
Lối vào đường mòn Hook được đánh dấu bằng màu xanh bắt mắt, nhắc nhở độ cao đường bộ không cao, thích hợp cho các nhà thám hiểm bình thường, thời gian khứ hồi trung bình là 3,5 giờ, cần tự chuẩn bị thức ăn và quần áo chống lạnh.
Thẩm Phong Lai đi vào túp liều của nhà leo núi, xác định lộ trình một lần nữa, thuê thêm hai gậy leo núi, bao tay và trang bị khác có thể dùng được.
Đúng lúc này, Lâm Xuất nhận được điện thoại của Lâm Hy.
Tín hiệu trên núi không tốt, anh cầm điện thoại đi ra xa mới miễn cưỡng bắt được.
Bên kia điện thoại là Lâm Hy 16 tuổi thanh xuân phơi phới, mặt mày có vài phần giống Lâm Xuất, là một cô bé xinh đẹp.
Chỉ là tâm tình của cô bé hình như không tốt, vừa mới bắt máy đã bĩu môi,
"Anh, anh còn chưa về nhà sao? Anh đi du lịch New Zealand lâu lắm rồi á, em nhớ anh lắm, khi nào thì anh về?"
Lâm Hy, Lâm Xuất gọi tên tiếng Trung của cô bé, Em là con nít à?
"Thì em là con nít mà." Lâm Hy hừ một tiếng,
"Em là em gái ruột của anh mà. Có câu gì ý nhỉ, à anh em như thể tay chân?"
"... Anh em như thể tay chân cái đầu em!" Lâm Xuất bật cười,
"Nếu em rảnh rỗi quá thì để anh nói với mẹ Lâm dạy em một khóa tiếng Trung."
Lâm Hy:
"Em bận rộn lắm. Anh nghĩ trên thế giới này có bao nhiêu nữ thiên tài được nhận vào học viện soạn nhạc âm nhạc hoàng gia ở tuổi 16? Nếu em rảnh rỗi thì đã bay sang đi du lịch với anh rồi."
Lâm Xuất biết tính cách cô bé mạnh mẽ, không phải là một cô bé hay làm nũng, lúc này thấy hơi kỳ lạ, nhíu mày nói:
"Tìm anh có việc gì à? Bản nhạc em viết anh cũng đàn rồi, mấy chỗ cần sửa cũng đã đánh dấu gửi cho em. Em thấy có vấn đề hả?"
Vấn đề lớn! Lâm Hy mất hứng nói,
"Hoàn hảo lắm! Mới nhìn sơ qua đã biết không phải do anh viết."
Lâm Xuất: ...
Anh. Lâm Hy hét lên,
"Em là em gái anh, chẳng lẽ em không hiểu anh à? Trình độ biểu diễn của anh rất giỏi, nhưng với soạn nhạc lại không có hứng thú, không có chuyện sửa chuyên nghiệp vậy đâu, ngay cả Schönberg anh cũng không nghe mà."
... Lâm Xuất vừa giận vừa buồn cười,
"Em gọi cho anh là muốn khen anh hay mắng anh thế?"
Lâm Hy:
"Anh không nói em cũng biết anh đưa bản nhạc cho ba em xem. Sao anh lại như thế, biết em với ba đang chiến tranh lạnh còn đưa bản nhạc em viết cho ba sửa nữa."
Anh không có. Lâm Xuất nói mơ hồ, Người khác sửa.
Em không tin. Lâm Hy nói tiếp,
"Anh đang tận hưởng chuyến đi tự do ở Nam Bán Cầu, anh họ lại về Trung Quốc, xung quanh anh còn ai có bản lĩnh như vậy được ạ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!