Chương 30: Thời Gian Bỏ Lỡ

Thời gian cũng không còn sớm, Thẩm Phong Lai vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn, Daniel dẫn Lâm Xuất đi dạo xung quanh.

Lâm Xuất và Zart cùng nhau đi dạo quanh vườn hoa, một người một chó bước vào bãi cỏ cao đến bắp chân.

Nhiệt độ ở núi Cook quanh năm không đổi, cẩm tú cầu trắng, diên vĩ tím, long đởm xanh lam, thậm chí còn có một ít hoa lupin màu hồng rải rác trong vườn hoa, vừa hài hòa lại rất đẹp mắt.

Vườn hoa và phòng bếp chỉ cách một cánh cửa kính, quay đầu là có thể nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Thẩm Phong Lai.

Daniel dựa vào tay vịn cầu thang, kinh ngạc thốt lên:

"Tôi biết Finn cũng lâu rồi, nhưng tôi không biết Finn nấu ăn giỏi đến vậy. Đây chẳng lẽ là thiên phú của người Trung Quốc ư?"

Lâm Xuất nhún vai nói:

"Tiếc quá, tôi không biết nấu ăn, Finn cũng chỉ mới học nấu ăn thôi. Anh ấy nấu ăn ngon lắm, lát nữa anh phải nếm thử đấy."

Học vì cậu nhỉ? Daniel nhìn Lâm Xuất, cười mỉm,

"Tình yêu vĩ đại thật, có thể thay đổi một người cơ mà."

Lâm Xuất vẫn chưa quên Daniel có hơi Kỳ thị đồng tính.

Anh không muốn làm bạn của Thẩm Phong Lai cảm thấy không thoải mái, nên chỉ cười theo, không nói gì, chỉ chuyên chú dùng di động chụp từng bông hoa xinh đẹp.

Trong suốt quá trình, Daniel vẫn luôn nhìn Lâm Xuất với ánh mắt dịu dàng.

Ngoài khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp ra, dáng người Lâm Xuất hơi gầy nhưng lại cân đối, đôi chân dài thẳng tắp, có da có thịt hơn hồi mới đến New Zealand, không còn gầy yếu nữa.

Khí chất tao nhã bao nhiêu năm được bộc lộ hết.

Khi mặc hoodie và áo khoác bình thường, trông còn đẹp trai sinh động hơn lúc làm nghệ sĩ âm nhạc mang bộ vest đuôi tôm trên sân khấu.

Daniel đã hiểu tại sao Lâm Xuất có thể trở thành một nghệ sĩ âm nhạc không thua gì các ngôi sao nổi tiếng khác, nhưng dù thế nào, Lâm Xuất vẫn là một người đàn ông, hắn không hiểu vì sao Thẩm Phong Lai lại thích một người đàn ông.

Đúng rồi, Lâm Xuất cất điện thoại vào túi, hỏi Daniel,

"Tôi có thể hỏi anh với Finn quen nhau thế nào không?"

Daniel nói:

"Đương nhiên là được. Chẳng lẽ Finn chưa kể với cậu à? Chúng tôi quen nhau ở câu lạc bộ thể thao mạo hiểm."

Lâm Xuất giật mình, câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Từ lâu anh đã nghe nói New Zealand là thiên đường của các môn thể thao mạo hiểm, cũng là nơi sản sinh ra môn nhảy bungee và nhảy dù, nhưng anh chưa từng nghe Thẩm Phong Lai nói y thích thể thao mạo hiểm, cũng không nghĩ với tính cách của Thẩm Phong Lai lại thích những thứ đó.

Thể thao mạo hiểm?

Trong lòng anh dâng lên cảm giác kỳ quái,

"Anh chơi, hay là anh ấy chơi?"

Daniel hạ tay cuỗng đi đến bên cạnh anh, cười nói: "Không phải, Finn thật sự không nói cho cậu biết à? Cậu ấy rất giỏi, chỉ mất ba năm đã đạt được hạng USPA-D, đây là tiến độ nhanh nhất của câu lạc bộ chúng tôi.

Nếu cậu ấy đồng ý, trở thành một vận động viên chuyên nghiệp cũng được nữa.

Đừng thấy cậu ấy nhã nhặn vậy mà lầm, hồi còn trẻ cậu ấy đã chơi như một kẻ không muốn sống.

"Lâm Xuất nhíu mày, vất vả mới tìm ra được một danh từ xa lạ,"USPA là...! Nhảy dù?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!