Từ Tekapo đến núi Cook chỉ mất hơn một giờ chạy xe, bọn họ không vội vàng, đi đi dừng dừng, lúc đến chân núi thì trời đã xế chiều.
Núi Cook là ngọn núi cao nhất ở New Zealand.
Sông băng núi tuyết có độ cao thấp hơn so với mặt nước biển cộng thêm gần biển nên rất hiếm thấy ở Bắc và Nam Cực, ngoài khơi có thảm thực vật rừng mưa nhiệt đới phong phú, với cảnh quan độc đáo này khiến nó trở thành điểm thu hút tiêu biểu của New Zealand.
Theo truyền thuyết, vùng đất thánh trên đỉnh núi Cook là nơi sinh sống của các vị thần.
Ngày qua ngày, ông nhìn trái đất với đôi mắt dịu dàng, phù hộ tất cả những sinh linh ở vùng đất này.
Người Maori kính trọng gọi ông là Orachi, có nghĩa là
"những ngọn núi trên mây".
Lâm Xuất thấy những ngọn núi phủ tuyết hùng vĩ ngày càng gần, những đỉnh núi thực sự ẩn trong những đám mây mù sương.
Xa hơn, là toàn bộ dãy Southern Alps hùng vĩ vươn thẳng lên bầu trời.
Khi sức mạnh thiên nhiên hùng vĩ này hiện ra trước mắt, tất cả ngôn ngữ và màu sắc đều mất đi ý nghĩa ban đầu, con người giống như con kiến nhỏ bé, trong lòng chỉ còn lại sự kính sợ, muốn khuất phục dưới chân nó.
Ngoài phong cảnh cuối đường, dưới chân núi còn có 4 tuyến đường đi bộ chuyên nghiệp có thể đi sâu vào sông băng Tasman một cách an toàn, tiếp xúc gần với những dòng sông băng màu trắng sữa và hang động băng xanh ngoạn mục, thu hút nhiều người đam mê đi bộ đường dài và các nhiếp ảnh gia, càng gần Núi Cook, các phương tiện trên đường cũng bắt đầu nhiều lên.
Có điều Thẩm Phong Lai không vội lên núi, thay vào đó y đi lên dốc dọc theo con đường quanh co, đi ngang qua tấm biển báo
"Công viên Rừng Quốc gia Núi Cook", rồi đỗ xe tại trung tâm du lịch dưới chân núi.
Trung tâm du lịch không lớn, tường ngoài của ngôi nhà hầu như đều là kính sạch sẽ, nhìn từ xa nó như ẩn mình trong khu rừng rộng lớn.
Gần đường núi chỉ có một quán cà phê dạng chòi gỗ, cung cấp chỗ nghỉ ngơi, ăn uống đơn giản cho người leo núi.
Ông chủ ở đây, Daniel, là bạn của Thẩm Phong Lai.
Nghe nói hắn cũng không phải người New Zealand, nhưng vì tình yêu vĩnh cửu với bầu trời sao và những ngọn núi phủ tuyết, hắn đã từ bỏ cuộc sống ban đầu của mình khi còn trẻ và định cư dưới chân núi Cook.
Lâm Xuất vừa xuống xe, một trận gió liền thổi vào mặt, gió mang theo hơi thở của sông băng, lạnh đến thấu xương.
Anh bất giác rùng mình, rồi quấn chặt chiếc áo khoác lông mỏng của mình.
Trên người Thẩm Phong Lai còn mang một chiếc áo sơ mi mỏng, nhưng nhìn y có vẻ không lạnh chút nào, y gọi Zart ra khỏi xe, mỉm cười vẫy tay về phía trước.
Lâm Xuất nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đang đứng trước quán cà phê nhà gỗ, vừa thấy Thẩm Phong Lai, liền nhanh chóng bước tới chào hỏi.
Hai người ôm nhau một lúc rồi lại tách ra.
"Finn, đã lâu không gặp." Daniel lớn tiếng nói,
"Còn Zart, vẫn đáng yêu như ngày nào."
"Đúng vậy, Daniel, đã lâu không gặp." Thẩm Phong Lai cười nói, sau đó quay đầu tìm Lâm Xuất, phát hiện Lâm Xuất đứng một mình ở phía sau, liền giục:
"Tiểu Xuất, mau vào phòng thôi em."
Trong phòng có một lò sưởi kiểu cũ, ngọn lửa đang cháy bập bùng, Lâm Xuất vừa bước vào đã cảm nhận luồng không khí ấm áp bao trùm lấy mình.
Anh thoải mái thở dài, cởi áo khoác ra, Thẩm Phong Lai đang nói chuyện với Daniel thuận tay cầm lấy, giúp anh treo lên móc áo bên cạnh lò sưởi.
Trong tiệm cà phê vốn có mấy vị khách, trên người họ đều mang đầy đủ thiết bị leo núi và kính bảo hộ, có vẻ như muốn vào núi ăn ngủ ngoài trời.
Khi Lâm Xuất bước vào, bọn họ vừa lúc đứng dậy rời đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!