Khi Lâm Xuất tỉnh dậy khỏi giấc mơ, toàn bộ căn phòng đều yên tĩnh.
Cửa sổ hé ra một khe hở, gió khẽ vén rèm cửa, lộ ra mặt hồ màu xanh sữa không chút gợn sóng.
Bầu trời đêm, dải ngân hà, và mưa sao băng đều đã biến mất, hồ Tekapo lại chìm trong ánh nắng ban mai yên tĩnh thơ mộng.
Lâm Xuất cảm thấy không chân thật, thậm chí anh còn không nhớ mình về phòng bằng cách nào.
Một lát sau, anh bỗng tỉnh táo lại, xốc chăn lên rồi đi chân trần xuống giường, chạy vài bước đẩy cửa phòng ra.
Phòng anh đối diện với phòng khách nhỏ, trong phòng khách không có người, nhưng trong phòng bếp lại phát ra âm thanh rất nhỏ.
Trong nháy mắt đó, Lâm Xuất cảm thấy cả người mình đều nhẹ nhõm.
Anh đứng tại chỗ một lúc, mới dụi mắt làm bộ mới tỉnh lại, nhìn Thẩm Phong Lai đang quay lưng uống nước.
Lâm Xuất đi đến phía sau Thẩm Phong Lai, trực tiếp ôm lấy eo y, ngả đầu vào lưng Thẩm Phong Lai.
Động tác Thẩm Phong Lai tạm dừng, hỏi một câu: "Em tỉnh rồi à?"
Lâm Xuất "Ừm" một tiếng.
"Đi rửa mặt trước đã." Thẩm Phong Lai khẽ nhích người, nhưng Lâm Xuất lại cố dùng sức, không chịu buông tay.
Vì vậy Thẩm Phong Lai đành phải mặc cho anh ôm, sau đó chậm rãi hỏi: "Em sao vậy?"
"Không có gì." Lâm Xuất vùi mặt vào lưng y hít hà một hơi, cảm giác toàn thân đều bị mùi của Thẩm Phong Lai bao trùm, "Em chỉ cảm thấy rất vui khi anh vẫn còn ở đây."
Thẩm Phong Lai im lặng một lúc lâu mới nói: "Tiểu Xuất, anh sẽ không đi."
Lâm Xuất thở dốc, chớp mắt để giảm bớt cảm giác chua xót, vẫn áp chặt ngực vào lưng y.
Anh nói: "Thẩm Phong Lai, lần này em không say, anh cũng tỉnh táo mà đúng không?"
Thẩm Phong Lai rũ mi, sau đó vươn tay ấn mu bàn tay đang ôm eo mình của Lâm Xuất, trả lời anh: "Đúng vậy."
Lâm Xuất nghe được đáp án mình muốn, liền nở nụ cười.
Anh hài lòng nhắm mắt lại, dụi má vào tấm lưng rắn chắc của Thẩm Phong Lai, nói: "Anh nhớ là tốt rồi.
Em chỉ sợ nhiều năm qua đi, anh chẳng muốn nhớ gì cả."
Thẩm Phong Lai cũng cười một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay Lâm Xuất, giống như chơi mãi không chán, "Thế lần trước là ai khăng khăng giả vờ không nhớ?"
Lâm Xuất ngẫm nghĩ, nhón chân ghé sát vào tai y nói: "Có giống nhau đâu, hồi đó em không hiểu chuyện gì.
Huống chi, anh bỏ mặc em một mình ở nước Anh, nghĩ thế nào thì anh cũng là người quá đáng mà?"
"Anh không có ý định bỏ mặc em." Thẩm Phong Lai nắm chặt tay Lâm Xuất, một lúc sau đặt bàn tay đó lên mặt mình, hôn lên những ngón tay thon dài của Lâm Xuất, "... Sau này sẽ không như vậy nữa."
Lâm Xuất dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn Thẩm Phong Lai, trong ánh mắt như mang theo ánh sáng, "Thẩm Phong Lai, em có thể tin anh thật không?"
Thẩm Phong Lai xoay người đối mặt với anh, cúi đầu hôn lên trán Lâm Xuất, sau đó nói: "Tiểu Xuất, em sẽ có mọi thứ em muốn.
Phong cảnh em muốn xem, âm nhạc em thích, và cả những người em yêu đều sẽ luôn ở bên cạnh em."
Gần như ngay lập tức, Lâm Xuất bị bao trùm bởi cảm giác hạnh phúc mãnh liệt, anh cảm thấy toàn thân lại nóng lên, vô thức ngẩng đầu lên ôm cổ Thẩm Phong Lai.
Thẩm Phong Lai nhẹ nhàng vuốt tóc anh, dùng lòng bàn tay chạm vào bả vai của Lâm Xuất, sau đó vỗ mạnh vào mông anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!