Chương 24: (Vô Đề)

Sáng hôm sau họ rời Kaikoura rồi xuất phát đến Tekapo, đi đến điểm du lịch nổi tiếng của New Zealand.

Ánh mặt trời chưa lên hẳn, chiếc RV cũng không quấy rầy bất luận kẻ nào, nhanh chóng rời khỏi bờ biển xanh biếc, đi trên quốc lộ 1 nổi tiếng ở Đảo Nam.

Thẩm Phong Lai mở hé cửa sổ, để gió thổi vào mặt Lâm Xuất

Lâm Xuất còn hơi buồn ngủ, nhưng vẫn nhất quyết ngồi vào ghế phụ.

Anh há miệng ngáp một cái, cầm điện thoại lên thấy trên đó có rất nhiều tin nhắn chưa đọc, uể oải kiểm tra rồi trả lời từng tin nhắn.

Thẩm Phong Lai duỗi tay sờ trán anh, nói:

"Khó chịu lắm không? Nếu buồn ngủ thì ra phía sau ngủ tiếp, không thì xem phim."

Em nào yếu ớt vậy?

Lâm Xuất lắc đầu,

"Em không muốn xem phim, em chỉ muốn ở cùng với anh."

Thẩm Phong Lai chưa kịp nói gì, thì đã nghe tiếng Zart nũng nịu vì bị làm lơ, cái đầu to đầy lông của nó lọt qua khe hở của ghế xe, khăng khăng tựa vào cánh tay của Lâm Xuất.

Lâm Xuất đang trả lời tin nhắn, lại bị Zart níu tay, ngón tay vô tình chọt vào tin nhắn giọng nói.

Giọng cô bé hoạt bát tươi sáng được phát ra, Anh ơi, Anh à, lải nhải, vang vọng trong xe.

Lâm Xuất có hơi xấu hổ, vội vàng tắt điện thoại đi, nhìn Thẩm Phong Lai.

Thẩm Phong Lai cười nói: Chessie lớn rồi.

Francesca là em gái cùng mẹ khác cha của Lâm Xuất, tên tiếng Trung là Lâm Hy, năm nay vừa tròn 16 tuổi, rất thân thiết với Lâm Xuất.

Thẩm Phong Lai vẫn luôn biết chuyện đó.

Lâm Xuất gật đầu,

"Một con bé ngốc, cả Orsini và mẹ Lâm đều muốn em ấy học opera. Nhưng con bé không muốn, tự mình chuyển sang ngành soạn nhạc chuyên nghiệp, thiếu chút nữa khiến cha con bé lên cơn đau tim."

Thẩm Phong Lai nhớ tới mấy tiếng anh ơi anh à vừa rồi, nói:

"Đúng là có tiềm lực của giọng nữ cao."

Lâm Xuất cười ra tiếng, vừa vuốt đầu Zart vừa mở khung chat em gái ra, nhìn mấy file cô bé gửi tới, đều là mấy bài hát mới viết xong, lòng không yên tâm, muốn nhờ Lâm Xuất sửa giúp.

Tuy nói âm nhạc tương thông, nhưng Lâm Xuất lại không có kinh nghiệm sáng tác.

Cha dượng của anh, ông Orsini, là một nhà soạn nhạc nổi tiếng, kinh nghiệm về mảng này tốt hơn Lâm Xuất rất nhiều.

Đáng tiếc hai cha con này còn đang giận dỗi, không ai chịu cúi đầu trước ai.

Lâm Xuất lưu file nhạc, hứa sẽ sẽ chơi

"bản nhạc được sáng tác bằng cả trái tim" của cô bé, rồi hứa sẽ mang quà từ New Zealand về, lúc này mới đặt di động xuống.

Trong xe vang lên tiếng âm trầm đan xen giữa giây nhạc và ống đồng, giai điệu tối nghĩa khó hiểu, hợp âm kì lạ không rõ, mười hai nửa cung được chia đều, vô tình duy trì sự cân bằng vi diệu.

Lâm Xuất cau mày lắng nghe một lúc lâu, sau đó kinh ngạc nhìn Thẩm Phong Lai,

"Không phải chứ Thẩm Phong Lai, anh có thể nghe Bach khi lái xe, nhưng sao anh lại nghe Schoenberg?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!