Buổi tối, Lâm Xuất nằm trên giường gọi điện thoại cho Tống Đường.
Lâm Xuất đi tới Wairarapa, Tống Đường cũng được tự do.
Ngoài công việc, sở thích lớn nhất của hắn là hội họa, đặc biệt là phác thảo kiến trúc, vì vậy hắn đã một mình đến Hamilton trên Đảo Bắc để tham quan vườn Hamilton nổi tiếng.
Vài ngày trước, Lâm Xuất còn gửi cho hắn một bao lì xì lớn khiến hắn vui vẻ.
Điện thoại vang lên rất lâu, cho đến khi Lâm Xuất hết kiên nhẫn mới bắt máy.
Anh hơi mất hứng, câu đầu tiên nói là:
"Sao lâu như vậy mới bắt máy?"
Tống Đường bên kia sửng sốt một lát, nói:
"Anh đang ở ngoài nên không nghe thấy, có chuyện gì với em à?"
Lâm Xuất nghe thấy bên kia điện thoại rất ồn ào, có tiếng nhạc ầm ĩ và giọng nói của cả nam lẫn nữ, nghe như ở quán bar hay party gì đó.
Anh biết Tống Đường rất thích đi chơi, cũng không bất ngờ gì, bĩu môi nói:
"Em thì có chuyện gì được, chỉ muốn hỏi mấy nay anh làm gì, công việc thế nào. Sợ anh rảnh rỗi, buồn sinh bệnh đó mà."
Tống Đường hừ một tiếng, cổ quái nói:
"Em còn biết hỏi hả cậu ấm của anh? Lúc em bỏ trốn cùng người đàn ông hoang dã đã từng nghĩ đến công việc chưa? Lúc bỏ trốn với người đàn ông hoang dã đã từng nghĩ tới anh chưa?"
"...! Gì mà người đàn ông hoang dã," Lâm Xuất mắng hắn, Anh có bệnh hả.
"Người đàn ông hoang dã hiểu chuyện hơn em." Tống Đường chậc một tiếng,
"Thôi, anh không quản em nữa, em có bạn ở New Zealand cũng tốt, đi đâu đi đó đỡ phiền lòng anh."
Thẩm Phong Lai có bạn bè ở Hamilton, mấy ngày trước y giới thiệu một người làm hướng dẫn viên du lịch cho Tống Đường, từ đó về sau Tống Đường cảm thấy Thẩm Phong Lai là một người rất tốt, có chuyện gì thì cứ hỏi trực tiếp y, bỏ qua Lâm Xuất.
Lâm Xuất càng nghĩ càng mất hứng,
"Sao anh cứ nói những lời tốt đẹp về anh ấy hoài vậy? Em khiến anh lo lắng hồi nào?"
Tống Đường suy nghĩ một lát, cũng vui vẻ nói:
"Cũng đúng, ngoại trừ âm nhạc thì không để ý cái khác, tuỳ hứng, mù đường, năng lực tự lo cho mình gần như bằng không, otaku cứng cỏi như em cũng không có gì khiến người ta quan tâm."
Lâm Xuất tức giận mắng: ...! Anh cút đi!
Tống Đường nói:
"Anh thấy Thẩm Phong Lai rất đáng tin cậy. Anh ta sống ở New Zealand đã lâu, am hiểu âm nhạc. Trước khi làm bất cứ việc gì, em nên hỏi ý kiến của anh ta. Mà em biết câu nói đó không? Là câu Relax and enjoy your vacation but above all, have a safe trip, OK?"
Lâm Xuất nghe thấy thì trợn trắng mắt, Ừm một tiếng qua loa.
Trước khi cúp điện thoại, Tống Đường lần đầu tiên do dự, nói tiếp:
"Thầy Lâm, trên thế giới có rất nhiều người yêu mến em, có cả anh, đều đang chờ em trở lại đỉnh cao."
Lâm Xuất nghe vậy thì ngẩn người.
Anh nghĩ, nếu như ở trước mặt anh, chắc chắn Tống Đường sẽ không nói ra những lời buồn nôn như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!