Ngày đó khi trở về mặt trời đã lặn xuống núi.
Lâm Xuất vừa ngồi vào xe, đã thấy rất khó chịu, cả người lúc nóng lúc lạnh, đầu thì mê man, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Anh cảm thấy Thẩm Phong Lai sờ gò má của mình, rồi gọi tên anh.
Mí mắt rất nặng, vừa cố gắng mở ra là nước mắt đã chảy dài trên khóe mi.
Sau đó xảy ra chuyện gì thì anh không còn nhớ nữa, chỉ nhớ mình run rẩy không kiềm chế được.
Lâm Xuất tự biết mình bị sốt.
Cơ thể của anh vốn rất tốt, dù lâu lâu có bị cảm, nhưng cũng chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là tự khỏi.
Cho nên trong hai năm qua, Dr.
Miller luôn nói tình trạng của anh không tốt lắm, nhưng anh chưa bao giờ để trong lòng, không ngờ vừa đến New Zealand không lâu thì đã ngã bệnh.
Có người bế anh lên, đặt anh trên chiếc giường mềm mại, dùng khăn ấm lau mồ hôi trên trán và cổ, rồi đút thuốc vào miệng anh.
Lâm Xuất ôm chăn, ngủ một giấc rất sâu.
Anh gặp rất nhiều giấc mơ, hết chuyện này đến chuyện khác, anh thấy linh hồn của mình như rời khỏi cơ thể, bay ở trên không trung, không thể đi xuống.
Thậm chí, anh còn mơ thấy Thẩm Phong Lai chơi đàn piano, trong vườn nho bên hồ Wairarapa, rồi mỉm cười mời anh Four hand.
Sau đó, anh tỉnh dậy.
Anh cứ nằm đó một lúc lâu với đầu óc trống rỗng, cho đến khi cơn buồn ngủ qua đi, mới từ từ mở mắt ra.
Một góc rèm được kéo ra, cửa sổ mở toang, có thể nhìn thấy bầu trời xanh và những đám mây trôi dạt.
Vẫn là phòng cho khách tối hôm qua, trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh mặt trời chiếu rọi sáng nửa căn phòng, cũng chiếu rọi lên gương mặt đang tựa người bên bệ cửa sổ.
Tỉnh rồi à?
Ánh mắt Thẩm Phong Lai vẫn nhìn chăm chú vào anh, giống như mang theo ánh nắng mặt trời.
Trong phút giây đó, Lâm Xuất không phân biệt được có phải mình đang mơ không, cứ ngơ ngác nhìn y.
Thẩm Phong Lai đến bên giường sờ lên vầng trán nhớp nháp mồ hôi của anh, rồi dùng ngón cái nhẹ nhàng lau hai má Lâm Xuất,
"Cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Lâm Xuất khẽ di chuyển cánh tay, cảm thấy cả người như không còn sức lực, đành phải Ừm một tiếng, phát hiện giọng nói đã khàn khàn.
Thẩm Phong Lai nắm tay không cho anh nhúc nhích, nói:
"Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm đi."
Lâm Xuất cúi đầu, mới thấy mình đang truyền dịch, trên mu bàn tay dán băng dính màu trắng, ống truyền dịch nối thẳng vào túi nước muối trên đỉnh đâu.
Xem ra bệnh còn nặng hơn tưởng tượng.
Miệng lưỡi anh khô khốc, khàn giọng nói: Em muốn uống nước.
Thẩm Phong Lai ra ngoài, ngay sau đó đã mang một bình nước siêu tốc và một ly thuỷ tinh.
Y nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!