Lâm Xuất ngủ rất sâu, dù là âm thanh nhỏ nhất cũng không nghe thấy.
Lúc tỉnh lại, chỉ cảm thấy trong phòng hỗn độn, ngay cả ngày đêm cũng không phân biệt được.
Đã rất lâu anh chưa có giấc ngủ dài như vậy, nếu như Tống Đường biết, chắc sẽ thấy vui mừng lắm.
Lâm Xuất buồn cười vì mình nghĩ đến Tống Đường vào lúc này.
Anh ngồi dậy, thấy mình vẫn còn mặc áo quần ngày hôm qua.
Áo khoác denim đã được cởi ra, xếp gọn gàng đặt trên bàn cạnh giường ngủ.
Trong miệng vẫn còn sót lại mùi rượu, dạ dày trống không, đầu thì đau nhức.
Cảm giác say rượu khiến anh vô cùng khó chịu.
Lâm Xuất giơ tay lên lau mặt lung tung, sau đó thở dài một hơi.
Anh không say đến mức bất tỉnh, mỗi một chi tiết nhỏ xảy ra ngày hôm qua, mỗi một câu nói anh đều nhớ rõ, nhất là câu có lẽ em mãi mãi sẽ không hiểu của Thẩm Phong Lai.
Sau đó, anh ngơ ngác đi theo Thẩm Phong Lai ngồi lên ghế bàn ăn, ăn không biết vị những món trên bàn, cuối cùng chịu không nổi nữa, nằm sấp trên bàn ngủ thiếp đi.
Chắc Thẩm Phong Lai đưa anh về phòng.Lâm Xuất không hối hận những gì mình tối qua nói, nhưng khi đêm tối trôi qua, tất cả những tâm tư bị bại lộ dưới ánh mặt trời, anh bỗng không biết nên đối mặt với Thẩm Phong Lai thế nào.Căn phòng này rất lớn, ngoại trừ giường lớn ở giữa và phòng để đồ có vách ngăn bằng thủy tinh, xung quanh còn có rất nhiều không gian.
Bên cạnh cửa sổ có một cái bàn gỗ hồ đào, phía trên là một giá sách ba tầng, nhưng tất cả đều trống không.
Bên trái căn phòng còn có một phòng tắm rất lớn.
Lâm Xuất vén chăn xuống giường, vừa đi về phía phòng tắm vừa cởi quần áo ném lên mặt đất.
Rất nhanh, anh nhớ đây là nhà của người ta, không ai có nghĩa vụ giúp anh dọn dẹp những thứ này, thế là quay trở lại nhặt từng cái lên.
Gương nửa người trong phòng tắm phản chiếu gương mặt của anh, Lâm Xuất nhìn thấy mắt người bên trong sưng vù, dưới mắt còn có quầng thâm đen, cả người tiều tuỵ, trông rất thảm hại.
Anh không muốn nhìn mình như vậy nữa, thế là bước vào phòng tắm mở vòi hoa sen ra, để nước nóng xối từ đỉnh đầu xuống, rất nhanh toàn thân đã ướt đẫm.
Sau khi tắm xong, anh nghiêm túc sấy tóc, chải hết tóc mái ra sau, hi vọng có thể tươi tỉnh hơn.
Thế nhưng, chiếc lược chải ra sau nhiều lần, nhưng vẫn có những sợi tóc không nghe lời tuột xuống trước trán.
Sau vài lần, cảm giác bực bội dâng lên, anh đột nhiên ném chiếc lược trong tay về bồn rửa mặt.
Chiếc lược va vào mặt bồn rửa, phát ra tiếng cụp thật lớn.
Hai tay Lâm Xuất chống lên mặt bồn lạnh lẽo, qua thật lâu mới bình phục lại cảm xúc.
Sau đó, anh quay về phòng chọn một bộ quần áo mặt vào, mở cửa đi ra ngoài.Từ tầng hai đi xuống phòng khách, Lâm Xuất thấy Thẩm Phong Lai đang ngồi trên ghế sofa, anh chậm lại bước chân, lề mà lề mề đi qua.
Thẩm Phong Lai ngẩng đầu cười với anh, nói:
"Chào buổi sáng, Tiểu Xuất."
Zart cũng ở một bên, nhìn thấy Lâm Xuất thì vui mừng vẫy đuôi, gật đầu đắc ý đi đến bên tay anh.
Lâm Xuất theo bản năng sờ bộ lông đen nhánh của Zart, nghe thấy Thẩm Phong Lai hỏi mình: Ngủ ngon không?
Nét mặt Lâm Xuất hơi sững sờ, nói: Rất tốt.
"Vậy là tốt rồi, anh sợ em không quen." Dáng vẻ Thẩm Phong Lai tự nhiên mà lễ phép, giống như người uống say là y mà không phải Lâm Xuất, sau khi tỉnh dậy đã không nhớ rõ chuyện tối hôm qua.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!