Những điều bác sĩ từng nói quả nhiên đã xảy ra, sức khỏe của người già sẽ giảm sút nghiêm trọng qua từng năm, đặc biệt là các bệnh mãn tính như bệnh tim. Không chỉ phải dựa vào thuốc để duy trì hoạt động cơ bản trong thời gian dài, mà một khi phát bệnh thì có thể đe dọa đến tính mạng.
Bà cụ đã có tiền sử mắc bệnh động mạch vành nhiều năm, vẫn luôn dùng thuốc để thuyên giảm, nhưng không ngờ lần này lại nghiêm trọng đến mức ngất xỉu.
Một cuộc điện thoại của Diệp Tri Xuân khiến Diệp Phục Thu trong phút chốc từ vui mừng chuyển thành bàng hoàng, hai mắt cô tối sầm lại, suýt không đứng vững.
May mà có Kỳ Tỉnh ở đó, anh nhanh tay đỡ lấy cô để cô không ngất tại chỗ: "Đừng hoảng, hỏi rõ tình hình đã."
Trời cao nước xa, họ cũng không thể bay về ngay lập tức.
Diệp Phục Thu nghe câu nói này, cũng bảo người nhà ở đầu dây bên kia bình tĩnh lại và giải thích rõ mọi chuyện.
Diệp Tri Xuân nói với cô rằng, trưa nay khi bà nội đang nấu cơm thì đột nhiên cảm thấy không khỏe, cuối cùng ngã gục ra nhà không dậy nổi. Vừa hay cô của cô cũng đang ở nhà nên vội vàng gọi cấp cứu, đưa đến bệnh viện.
Sau khi ra khỏi phòng cấp cứu bà cụ đã làm kiểm tra cả buổi chiều, hiện tại kết quả vẫn chưa có, nhưng tình trạng của bà cụ đã không còn nguy hiểm nữa.
Người nhà xảy ra chuyện, họ cũng không thể yên ổn tiếp tục ở lại trong núi. Diệp Phục Thu an ủi em gái xong, dặn dò cô của cô mọi việc, cúp điện thoại thì phát hiện Kỳ Tỉnh đã đặt vé máy bay rồi.
Nhiều năm qua cô luôn chiến đấu một mình, giờ đột nhiên có một người bên cạnh hỗ trợ, làm chỗ dựa, Diệp Phục Thu bỗng không biết nên phản ứng thế nào.
Anh đặt vé xong, ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt hoảng loạn pha lẫn xúc động của cô thì vòng tay ôm cô vào lòng: "Không sao đâu, anh về cùng em."
Diệp Phục Thu ôm chặt lấy eo anh, dùng mùi hương trên người anh để xoa dịu nỗi bất an trong lòng.
Hình ảnh bố cô nằm trên giường bệnh trắng tinh lặng lẽ rời xa vẫn còn rõ mồn một.
Cô sợ hãi.
May mắn thay, vừa đúng lúc kết thúc tất cả các cảnh quay của giai đoạn này, Diệp Phục Thu đã dặn dò thầy Tiểu Đơn tất cả những chuẩn bị cần thiết cho tài khoản video trong thời gian tới. Đợi cô chỉnh sửa video xong rồi mới đăng video về mực Huy Châu, còn thời gian này cứ để video giấy Bạch Miên được "tiêu hóa" một thời gian, để nuôi dưỡng tài khoản cho tốt đã.
Nếu sau này nổi tiếng và có nhiều MCN (đội ngũ sáng tạo nội dung và tiếp thị) tìm đến ký hợp đồng, cô dặn thầy ấy phải cẩn trọng, bàn bạc trước với cô, đừng tự ý đồng ý để tránh mắc sai lầm.
Nhân lúc mặt trời lặn, cô và Kỳ Tỉnh nhanh chóng trở về nhà trọ để thu dọn hành lý.
Lo lắng quá mức khiến người luôn làm việc có tổ chức như cô trở nên lúng túng như con ruồi không đầu. Cô nhặt nhạnh, nhét đống đồ lộn xộn nhìn thấy vào túi: "Những vật dụng có thể mua thì chúng ta không mang, càng ít hành lý càng tốt. Đem theo đồ làm việc, còn nữa…… còn nữa……"
Kỳ Tỉnh vừa gọi điện thoại sắp xếp xong quay lại đã thấy bộ dạng lơ mơ của cô, anh bước tới nắm lấy tay cô, cắt ngang hành động nhét quần áo vào túi một cách lộn xộn của cô.
Anh thở dài, lấy từng món đồ ra, chỉ để lại máy tính, máy ảnh và giấy tờ trong túi của cô: "Chỉ cần mang theo những thứ này thôi, những thứ khác anh sẽ chuẩn bị cho em."
Diệp Phục Thu đưa tay ôm trán, giọng run rẩy: "Anh nói xem, em phải làm sao đây…… Thực ra em định quay xong sẽ tranh thủ về thăm nhà một chút. Anh xem, em mới đi có hai tháng, mà bà đã như vậy rồi……"
"Chắc chắn là bà rất mệt. Vì em không ở nhà, bà một mình phải gánh vác cả gia đình, chắc chắn rất mệt mỏi."
Sự tự trách của cô bộc lộ quá rõ ràng. Những năm qua cô tự mình gánh vác trách nhiệm cả gia đình, như thể chỉ cần xảy ra chút sai sót, mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu cô, khiến cô cảm giác mình như một tội nhân.
Những cảm xúc và gánh nặng đạo đức như vậy đã trở thành xiềng xích trên người cô.
Kỳ Tỉnh không thích nhìn thấy cô như vậy, càng không muốn cô tiếp tục sống như vậy trong tương lai.
Anh đỡ lấy vai cô, để cô tựa vào ngực mình nức nở, các ngón tay anh vu. ốt ve mái tóc mềm mại sau gáy để an ủi cô: "Khoa tim mạch của Bệnh viện Đa khoa số Một Tân Dương cũng không tệ. Anh vừa gọi điện mời vài chuyên gia đến xem xét tình hình của bà nội em rồi. Nếu họ tự tin phẫu thuật được thì sẽ làm ở đó, còn nếu thấy rủi ro lớn, chúng ta sẽ chuyển bà ấy đến bệnh viện tim mạch tốt hơn để điều trị."
"Có nhiều bác sĩ uy tín như vậy, bà nội em sẽ không sao đâu, tin anh đi."
Anh cúi người lau nước mắt cho cô, "Sau này anh sẽ thuê người chuyên chăm sóc đến nhà, để bà nội và cô em đỡ vất vả."
"Xe đã đợi ở đầu thôn rồi, giờ chúng ta đi đến sân bay luôn."
Ở vùng núi xa xôi hàng ngàn dặm mà có thể xử lý mọi chuyện nhanh chóng như thế, chỉ có người như Kỳ Tỉnh mới làm được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!