Chương 82: Ở đâu cũng thấy anh

Sau khi dạo quanh hội đền và xem màn trình diễn drone xong, Kỳ Tỉnh nắm tay cô đi sâu vào trong làng.

Hôm nay Diệp Phục Thu chơi rất vui, trên đường về cô vừa nắm tay anh vừa ngân nga bài hát của Châu Kiệt Luân mà ban nhạc đường phố ở hội đền vừa biểu diễn.

Tay Kỳ Tỉnh vẫn xách những thứ cô mua, bị cô lắc lư làm cánh tay đung đưa, cười trêu chọc cô: "Vui đến thế à?"

Diệp Phục Thu gật đầu mạnh mẽ: "Lâu rồi em không vui thế này, có lẽ cũng vì vừa uống chút rượu đào."

Anh khựng lại: "Em uống rượu lúc nào?"

"Vừa nãy, lúc anh đi vứt rác," Diệp Phục Thu giơ hai ngón tay, có chút tinh nghịch nói: "Quán rượu nhỏ mà em mua rượu cho uống thử, em chỉ uống một ly nhỏ xíu, một chút thôi."

Kỳ Tỉnh thừa biết tính cô, không uống được rượu nhưng lại rất thích uống. Anh cúi đầu nhìn vào túi đồ, quả nhiên có một chai rượu đào đã đóng gói.

Anh lắc lư cái túi: "Định mang về uống tiếp à?"

"Em biết em uống rượu làm gián đoạn trí nhớ lại còn mất mặt." Diệp Phục Thu sà vào lòng anh, làm nũng: "Em mua về trốn trong nhà uống là được mà."

Kỳ Tỉnh liếc nhìn dáng vẻ bám riết không buông của cô lúc này, hoàn toàn khác với bộ dạng giả vờ nghiêm túc mà hay xấu hổ thường ngày, chỉ biết lắc đầu bất lực.

Lại còn về nhà uống nữa chứ, giờ cô đã ngà ngà say rồi.

Anh nắm tay cô, tiếp tục bước đi: "Thế thì mau về thôi, trước khi em say bí tỉ."

Diệp Phục Thu quay đầu nhìn xung quanh, ngẩn ngơ: "Khoan đã Kỳ Tỉnh, đây đâu phải đường về nhà mình, anh đi nhầm rồi."

Còn nhận ra đường cơ đấy.

Kỳ Tỉnh vươn cánh tay dài ôm cô sát vào người, dẫn đi tiếp: "Không nhầm đâu, hôm nay chúng ta không về nhà lớn."

Diệp Phục Thu ngẩng đầu, bị anh kéo đi, giọng mềm mại hỏi: "Hử? Không về nhà lớn thì còn có thể ở đâu?"

"Đưa em đến một nơi."

Kỳ Tỉnh đã tìm được một căn nhà nhỏ dưới chân núi phía Tây, mấy ngày nay anh thuê người dọn dẹp và trang trí xong xuôi, chỉ đợi đến đêm giao thừa dẫn cô tới ở, tận hưởng thế giới thực sự của hai người.

Buổi tối, chỉ có căn nhà ấm áp và rừng núi, không ai quấy rầy.

Anh nhìn cô gái đang vừa bám vào mình vừa uể oải bước đi, trong lòng có chút buồn cười.

Uống đến mức này, vào nhà chắc ngủ luôn cho mà xem.

Còn lãng mạn cái quỷ gì nữa chứ.

Đến căn nhà nhỏ, Diệp Phục Thu đẩy cánh cổng gỗ, nhìn thấy ánh đèn ấm áp và những dải lụa trang trí trong sân, mắt cô sáng lên, quay đầu nhìn anh: "Đẹp quá! Sao anh tìm được chỗ này vậy!"

"Anh mới xây nhà này cho em đấy." Anh bình tĩnh bịa chuyện.

Tất nhiên Diệp Phục Thu không tin, cô bĩu môi, mặc kệ anh rồi tự mình đi loanh quanh trong sân.

Nơi này sát chân núi và có dòng suối nhỏ, khung cảnh điền viên kết hợp với rừng núi tĩnh lặng khiến cô ngỡ như mình đã xuyên không về thời xưa, sống cuộc đời giản dị bên núi xanh nước biếc.

Sống đơn giản giữa chốn non nước hữu tình, không áp lực, bình yên trôi qua hết phần đời còn lại, tránh xa chốn xô bồ, không biết là giấc mơ của bao nhiêu người.

Cô đi đến chiếc bàn gỗ nhỏ, cúi người ngửi đóa hoa hồng trong bình, cô nhìn hình dáng và hương thơm là nhận ra ngay: "Là hoa hồng Damascus."

Diệp Phục Thu biết chắc chắn là anh đã tốn công thuê người mang lên núi, nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên: "Không ngờ núi Cán Xuân cũng trồng được hoa hồng Damascus đấy."

"Buồn ngủ quá, em muốn đi ngủ rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!