Chương 50: Tôi quay người khi máy đánh chữ dừng lại ở tên hung thủ

Bộ đồ hôm nay Kỳ Tỉnh mặc không quá nghiêm túc, anh mặc áo sơ mi rộng kết hợp quần tây, đội thêm mũ lưỡi trai và đeo kính gọng đen nên nhìn không khác gì những chàng trai còn chưa bước ra khỏi tháp ngà trong trường.

Bóng râm cây xanh với hoa nở khắp nơi đều như cúi mình trước vẻ phong lưu, xuất sắc của anh, làm nền cho dáng vẻ phong độ của anh.

Cánh tay anh ôm lấy eo cô khiến Diệp Phục Thu không còn đường lui, với khoảng cách gần sát như vậy, trong ánh mắt mang theo nụ cười của anh lại có chút tinh quái.

Nhịp tim cô từ lâu vốn đã luôn bị anh chi phối.

Xung quanh người qua kẻ lại, dù gốc cây này khá khuất, nhưng nếu bị ai nhìn thấy cũng không hay.

Diệp Phục Thu thúc cùi chỏ ra sau, gạt cánh tay anh đang ôm cô ra: "Không phải anh muốn ăn cơm sao? Mau đi thôi, đến trễ là hết món ngon đấy."

Nói xong, cô đưa tay nắm lấy tay áo anh, giục anh nhanh chóng bước đi.

Cô không cần dùng nhiều sức nhưng vẫn kéo anh đi một cách dễ dàng.

Sợ bị người khác nhìn thấy, lại không kiềm chế được cảm giác muốn né tránh nên cô dùng hai ngón tay nắm lấy áo anh một cách vô cùng gượng gạo. Kỳ Tỉnh lười biếng để mặc cô kéo đi, liếc mắt nói: "Gì vậy? Tôi bẩn lắm sao?"

Diệp Phục Thu cố nhịn cười, buông tay ra: "Đi nhanh lên, nếu không sẽ không còn món ăn tôi thích nữa đâu."

Nói xong, cô rảo bước nhanh hơn, chạy về phía căn tin số hai.

Kỳ Tỉnh chưa từng vì một bữa ăn mà phải chạy vội bao giờ, nhưng vì chân anh dài nên chỉ cần bước chậm rãi theo sau cũng không bị bỏ lại.

Hai người bước vào căn tin.

Nhưng như người ta vẫn nói, đẹp trai là một loại cảm giác, dù Kỳ Tỉnh có hóa trang đến đâu thì với dáng người cao lớn và khí chất trời sinh, ngay khi anh bước vào căn tin, ánh mắt của bao người xung quanh lập tức đổ dồn về phía anh.

Mà trong từ điển của anh lại chẳng hề có khái niệm "cúi đầu" hay "né tránh", dáng vẻ hờ hững đầy kiêu ngạo của anh lại càng khiến anh nổi bật hơn.

Diệp Phục Thu bất lực vỗ vào cánh tay anh, ý tứ rất rõ ràng.

Kỳ Tỉnh đút hai tay vào túi quần nhìn cô vài giây rồi bất đắc dĩ xoay người, tìm một góc ngồi xuống chờ đợi.

Buổi chiều còn có lớp, nếu trưa nay không ăn no thì không thể nào chịu nổi.

Diệp Phục Thu mua cho mình một phần cơm, tiện thể gọi thêm một tô mì cho Kỳ Tỉnh.

Người vừa nằng nặc đòi ăn ở căn tin giờ lại ngồi trước tô mì bốc khói nghi ngút mà chẳng hề động đũa – bộ dạng này nhìn kiểu gì cũng không giống đang đói.

Diệp Phục Thu không thèm để ý đến anh, cô tự mình cầm đũa ăn cơm trước, mặc kệ ánh mắt người đối diện đang chăm chú nhìn mình.

Kỳ Tỉnh nhìn cô cẩn thận gắp hết từng sợi dưa leo xào trong đĩa cơm để riêng ra, sau đó mới yên tâm ăn phần còn lại, anh khẽ cười nhạt.

Diệp Phục Thu ngẩng lên: "Anh cười gì?"

"Không biết là do em vốn kén chọn hay là do mẹ tôi nuông chiều em quá." Kỳ Tỉnh cầm đũa lên, châm chọc cô: "Lớn từng này rồi mà còn kén ăn sao?"

Lúc này cô mới nhận ra anh đang nói gì, Diệp Phục Thu nhìn đống dưa leo bị gạt sang một bên, chột dạ phản bác: "Nhưng mà dưa leo xào thật sự không ngon chút nào!"

Kỳ Tỉnh gắp mấy miếng thịt bò trong tô mì bỏ sang đĩa của cô: "Không nói em không được kén ăn, chỉ thấy lạ thôi."

"Ở nhà, gắp gì cho em, em cũng ăn hết cơ mà."

Diệp Phục Thu nhìn miếng thịt bò anh gắp qua trong đĩa, ngạc nhiên nói: "Tô mì vốn chẳng có bao nhiêu thịt bò…"

"Phải, nhưng tôi thấy nó tanh." Kỳ Tỉnh thản nhiên nói, không chút do dự: "Tôi cũng kén ăn, không được sao?"

Diệp Phục Thu nghĩ thầm, thịt bò trong món mì bò kho này là ngon nhất trong căn tin, sinh viên muốn mua thêm một phần thịt bò cũng không được, vậy mà anh lại chê tanh?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!