Chương 47: Tôi nghe thấy tiếng bước chân

Cảm giác say đắm như dâng đến miệng núi lửa, sắp sửa phun trào và thiêu đốt cả bầu trời, vào khoảnh khắc sắp bùng nổ ấy—— sự kích động bị dập tắt chỉ bằng hai câu nói ngắn ngủi qua cánh cửa.

Hormone sôi sục trong người Diệp Phục Thu như bất thình lình rơi vào dòng nước băng giá.

Cô tỉnh táo lại.

Kỳ Tỉnh bị quấy rầy đột ngột, khẽ mím môi, vẻ mất kiên nhẫn hiện lên trên mặt nhưng anh vẫn lịch sự trả lời người bên ngoài cửa: "Biết rồi, cháu xuống ngay đây."

Dì giúp việc nhận được câu trả lời, thuận miệng nói: "Khi cậu xuống, nhớ gọi luôn cả cô Thu nhé, đây là lần đầu cô ấy gặp Chủ tịch Kỳ đấy."

Bà ấy chắc chắn không bao giờ tưởng tượng nổi lúc này hai người đang dính sát vào nhau trong phòng, hơi thở hỗn loạn, quấn quýt lấy nhau.

Khi tiếng bước chân xa dần, Diệp Phục Thu như vừa tỉnh lại sau cơn mơ, cô ra sức vùng vẫy trong vòng tay anh: "…… Thả tôi ra."

Sự thay đổi của cô gái có chút đột ngột, Kỳ Tỉnh nhíu mày, tay càng siết chặt, không cho phép cô rời xa, "Lại sao nữa?"

"Em còn chưa trả lời tôi."

Tại sao oxy trong phòng lại ít như vậy, nếu không sao cô lại cảm thấy khó thở chứ.

Diệp Phục Thu nắm chặt tay đặt lên ngực anh, nhịp đập của trái tim đối phương truyền đến qua lớp áo, rung động trên làn da cô.

Trả lời cái gì? Cô có thể trả lời cái gì chứ.

Không nên có cái gì cả.

"Kỳ Tỉnh," Vẻ mặt Diệp Phục Thu đầy khó xử, "Anh nói đúng, hiện tại tôi thật sự không thể phán đoán câu nào anh nói là nghiêm túc."

"Và hơn nữa, chúng ta……" Cô không biết phải tiếp tục như thế nào: "Chúng ta nên giữ một chút khoảng cách."

Kỳ Tỉnh nhướng mày, giọng đầy vẻ không hiểu: "Tại sao?"

Diệp Phục Thu nhăn mặt, mạnh mẽ lắc đầu, cô dùng hết sức đẩy anh ra, mở cửa rồi gần như chạy trốn khỏi phòng ngủ của anh.

Theo đó là cửa phòng ngủ bên cạnh đóng sầm lại, Kỳ Tỉnh lười biếng dựa vào tường, rồi dựa vào nơi cô vừa đứng, ngẩng cổ lên, thở dài.

Quả thật là tốn sức mà.

………….

Sau khi trở lại phòng ngủ, Diệp Phục Thu vào phòng tắm vỗ nước lạnh lên mặt để tỉnh táo. Những giọt nước lăn xuống dưới cằm, cô ngẩng đầu nhìn vào gương và tức giận đưa tay che mặt kính lại, cố gắng che giấu ánh mắt đầy xúc động khó kiềm chế của mình.

Thay xong bộ quần áo gọn gàng sạch sẽ, Diệp Phục Thu vội vã xuống cầu thang, sợ rằng sẽ khiến bốn người nhà họ Kỳ phải đợi mình.

Xuống đến tầng dưới, cô thấy vợ chồng Kỳ Hoa Chân và Dịch Thận đã ngồi vào bàn ăn. Chỗ cô ngồi trước kia giờ là vị trí của Chủ tịch Kỳ, ông ấy ngồi bên cạnh vợ, đang trò chuyện vui vẻ.

Dịch Thận ngồi nghiêm chỉnh, rũ mắt xuống và vẫn giữ dáng vẻ lãnh đạm như mọi khi.

Lúc này, cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Phục Thu.

Ngay khi Dịch Thận có động tĩnh, Mai Nhược cũng nhìn theo, cười nói: "Thu Thu, lại đây làm quen chút nào."

Diệp Phục Thu mỉm cười bước xuống cầu thang, lúc này Kỳ Hoa Chân quay lại nhìn.

Dù Kỳ Hoa Chân đang ngồi, cô vẫn có thể nhận ra dáng người cao ráo, thẳng tắp của ông ấy cùng gương mặt sắc nét, dù đã lớn tuổi nhưng vẻ sắc sảo vẫn còn nguyên vẹn.

Diệp Phục Thu nhìn thấy nguồn gốc đôi mắt phượng sắc bén của hai anh em Kỳ Tỉnh và Dịch Thận trên gương mặt ông ấy—— cả ba bố con đều sở hữu đôi mắt giống hệt nhau.

Chỉ có điều, dù đều là đôi mắt phượng tinh xảo như nhau, nhưng khí chất của ba người lại hoàn toàn khác biệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!