Chương 46: Mảnh ghép cuối cùng đã được đặt vào

Thuốc trị bầm tím được xoa bóp tan trên da, thấm dần vào vết bầm tím.

Diệp Phục Thu bị mấy lời mập mờ của Kỳ Tỉnh làm cho đầu óc quay cuồng, cô kéo cổ áo lên rồi quay lại, "……Tôi không hiểu lắm."

Rốt cuộc anh muốn làm gì.

"Ý anh là," Diệp Phục Thu hỏi, "Tôi có thể ngăn anh lại? Chỉ cần gọi anh vậy thôi là được à?"

"Người khác không được sao?"

Sự đặc biệt và không thể thay thế của cô, thực sự là điều mà Kỳ Tỉnh vẫn luôn không muốn thừa nhận nhưng buộc phải chấp nhận.

Kể từ khi cô phát hiện ra điều đó, cho đến bây giờ anh lại chưa từng phát chứng cuồng loạn một lần nào, dù đang trong mùa Thu Đông dễ phát bệnh.

Sự tồn tại của cô không chỉ đánh thức anh mà còn giúp giảm thiểu những lần phát bệnh của chứng cuồng loạn.

Anh thực sự không muốn thừa nhận rằng ngoài cô, anh không còn đường lui nào khác.

Nhưng đó là sự thật.

Anh nghịch lọ thuốc trong tay, "Cô là lựa chọn tốt nhất."

"A Thận sẽ không ở vịnh Tiêu Quảng Đông mãi, những người khác thì không có lý do thích hợp để đột nhiên ở bên cạnh tôi lâu dài, như vậy sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ."

Diệp Phục Thu cụp mắt xuống: "Sao tôi lại là người phù hợp nhất được chứ?"

Kỳ Tỉnh đưa tay giúp cô chỉnh lại cổ áo hơi trễ xuống, ngón tay thoáng lướt qua bờ vai cô, mang theo ý vị sâu xa: "Cô nghĩ sao?"

Cô suýt gục ngã trước ánh mắt đầy thâm tình của anh, nhưng đôi mắt phượng này của Kỳ Tỉnh nhìn cái gì cũng đa tình, quá dễ gây hiểu lầm.

Giống như đưa tay vào một hồ nước sâu thẳm, cố tìm đến đâu cũng chẳng thấy đáy.

Diệp Phục Thu hoàn toàn không thể xác định được thái độ của anh đối với mình.

Anh luôn không nghiêm túc, giống như một con hồ ly tinh chỉ cần dựa vào khí chất mạnh mẽ và nụ cười sâu xa đã có thể khiến mọi người nghe theo anh.

Như thể dù bị lợi dụng trắng trợn đến mấy thì dưới những lời ngon ngọt của anh, đối phương cũng sẽ cam tâm tình nguyện chấp nhận.

Mặc dù cô cũng không muốn nhìn anh tự làm tổn thương bản thân hết lần này đến lần khác, nhưng……

Diệp Phục Thu nói: "Tôi không may mắn đến mức mỗi lần anh mộng du tôi đều có thể gặp và không phải lần nào tôi cũng ngăn được anh."

"Cho nên," Kỳ Tỉnh vẫn điềm nhiên, chăm chú nhìn cô: "Tôi muốn cô ở bên cạnh tôi."

Lông mi anh hơi cụp xuống, động tác bộc lộ một chút yêu cầu cùng sự lưu luyến càng khiến gương mặt anh mang thêm phần mê hoặc. Anh từ tốn nói từng chữ: "Mỗi ngày, mỗi đêm đều ở bên tôi."

"Chỉ cần tôi có động tĩnh gì, cô có thể lập tức nhận ra…… tôi muốn nói là khoảng cách ấy."

Khuôn mặt Diệp Phục Thu cứng đờ, cô ngỡ như mình nghe nhầm.

Cái gì cơ?

"Chuyện này sao được."

Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, "Không được sao?"

"Đương nhiên là không được." Diệp Phục Thu thấy không thể nào lý giải nổi, "Tôi và anh có quan hệ gì chứ? Kỳ Tỉnh, anh có hiểu nam nữ khác biệt không, hơn nữa tôi vẫn còn…"

"Mỗi tối ở bên anh, tôi thành cái gì đây? Lỡ như bị người khác phát hiện thì……"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!