Chàng trai trước mặt vừa tắm xong, cảm giác tươi mát tỏa ra từ trên người anh còn mạnh mẽ hơn thường ngày.
Động tác vô tình của đối phương làm mái tóc ướt rơi nước lên mặt cô, văng lên da cô tạo ra một cảnh tượng mập mờ.
Kỳ Tỉnh lúc nào cũng mặc quần áo không theo quy tắc, chiếc áo choàng tắm nam cỡ bình thường lại trở nên nhỏ hơn khi khoác trên người anh, dây buộc lỏng lẻo quanh eo, cổ áo mở rộng, lộ ra phần ngực vẫn còn dính nước chưa khô.
Khác với vẻ lười biếng của buổi tối, sau khi tập luyện buổi sáng đôi mắt Kỳ Tỉnh tỉnh táo và sắc bén, bất kỳ sự che giấu hay thiếu tự tin nào anh đều nhìn thấu ngay lập tức.
Chỉ là lúc này Diệp Phục Thu càng cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết.
Sự mệt mỏi sau cơn say vẫn còn đọng lại trong cơ bắp, cô nhìn đi chỗ khác để lảng tránh câu hỏi của anh, tâm trí cô tràn ngập hình ảnh về giấc mơ xuân điên rồ liên quan đến anh tối qua.
Hả?? Đó chắc chỉ là một giấc mơ.
Bây giờ cô hoang mang đến mức nghi ngờ chính mình.
Đúng rồi, chắc chắn chỉ là mơ!
Thế rốt cuộc anh đang hỏi điều gì?
Hai tay Diệp Phục Thu cứng đờ, nắm lấy vạt áo, cười khan, thăm dò hỏi: "……Tôi nên, nhớ điều gì sao?"
Động tác lau tóc của Kỳ Tỉnh dừng lại, chiếc khăn tắm trắng phủ trên đầu anh, che khuất một phần đôi mắt.
Giữa hai người rơi vào khoảng lặng ngắn ngủi nhưng đáng sợ.
Sự im lặng của anh càng làm cô hoảng loạn hơn, Diệp Phục Thu đưa hai tay lên sờ mặt, trong tư thế phòng bị, hỏi lại: "Tôi, quên điều gì đặc biệt quan trọng à?"
Kỳ Tỉnh trừng mắt nhìn cô: "Cô cảm thấy giữa chúng ta, điều gì mới được coi là quan trọng?"
Lúc này, Diệp Phục Thu như học sinh lơ đãng trong lớp bị giáo viên gọi dậy trả lời câu hỏi, đầu óc cô trống rỗng, kêu trời, trời không thấu, gọi đất, đất không thưa.
Đúng lúc cô đang tìm từ để trả lời, người trước mặt bất ngờ đưa tay lên, chạm vào môi cô.
Diệp Phục Thu khẽ run, phản ứng vụng về vô thức ấy rơi trọn vào tầm mắt anh.
Hành động bất ngờ, vượt qua ranh giới khiến Diệp Phục Thu hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Đầu ngón tay Kỳ Tỉnh vẫn còn thoang thoảng hương bạc hà từ nước súc miệng, khẽ lướt qua đôi môi xinh đẹp của cô, ác ý nhấn lên cánh hoa đầy đặn, cảm nhận độ ấm dưới sắc đỏ ấy.
Anh nghịch ngợm môi dưới của cô, khiến Diệp Phục Thu hoàn toàn không nói nên lời.
Tiếng trống trong tim cô lại bắt đầu đập thình thịch, rung chấn đến mức làm cô khó chịu.
Hành động ám chỉ và quyến rũ của Kỳ Tỉnh không hề khiến cô cảm thấy bài xích, không biết có phải vì giấc mơ kia hay không mà cảm giác và cường độ này khiến cô vô cùng quen thuộc.
"Không nhớ gì luôn sao?" Kỳ Tỉnh cúi xuống, cố gắng dùng lời nói để phá vỡ lớp ngụy trang của cô: "Tôi đoán, cô đang giả vờ hay thực sự quên rồi."
Cánh môi bị ngón tay anh làm đến sưng tấy, nhưng đôi mắt Diệp Phục Thu vẫn ngây thơ, nói năng không rõ ràng: "Ưhm, tôi thực sự không biết……"
"Tôi đã làm sai điều gì sao? Tối qua."
Bị một kẻ say "cưỡng hôn" đã khó chịu, hôm sau đối phương lại quên sạch càng khiến Kỳ Tỉnh khó chịu hơn.
Anh chưa từng chịu thiệt như vậy.
Kỳ Tỉnh ấn ngón tay lên cánh môi cô, dùng một chút lực trực tiếp chạm vào răng cô.
Vật lạ xâm nhập vào khoang miệng, Diệp Phục Thu sợ hãi mở to mắt, vô thức há miệng khiến đầu lưỡi chạm thẳng vào ngón tay anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!