Dù người đối diện mặc áo khoác dày, nhưng luồng hơi thở nóng bỏng đó cũng đủ khiến hai má cô ửng đỏ.
Ngón tay anh siết chặt, nắm lấy cánh tay cô, không cho phép cô lùi lại dù chỉ nửa bước.
Diệp Phục Thu vẫn chưa biết mình đã "gây" ra chuyện gì, ánh mắt ngơ ngác: "Hửm? Sao anh lại kéo tôi lại?"
Cô càng tỏ ra ngây thơ vô tội, cơn giận và sự khó chịu trong lòng Kỳ Tỉnh lại càng bùng lên dữ dội.
Anh bật cười, cúi đầu, ngón tay vuốt qua má cô: "Làm ơn nhớ lại xem, 20 giây trước cô đã làm gì."
"Tôi đã làm gì……" Diệp Phục Thu ngơ ngác nhìn anh, rồi đột nhiên mỉm cười, vươn tay ra sờ chạm vào môi anh: "Tôi đã thế này với anh."
Làn gió lạnh thổi qua, khiến đầu mũi Kỳ Tỉnh bị nhột, hành động vô tội đáng khinh của cô đã phá tan tầng lý trí cuối cùng của anh.
"Cô chẳng hiểu gì cả." Anh nói rồi cúi đầu, chạm nhẹ vào chóp mũi cô, thì thầm: "Như vậy mà gọi là hôn nhau à?"
Thần kinh của Diệp Phục Thu như bị hai chữ ấy đốt cháy, cô đột nhiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh, quay đầu đi, chớp mắt liên tục.
Hôn nhau……
Hôn nhau……
Kỳ Tỉnh dùng một tay ôm lấy eo cô, khi thấy cô bắt đầu giả ngốc, anh lập tức lắc nhẹ người cô: "Sao không nói gì, ngốc rồi à?"
"Giở trò lưu manh xong quay đầu chối sao?"
Diệp Phục Thu mím chặt môi, quay đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.
Dường như muốn nói: Tôi không biết mình đã làm gì nữa, tha thứ cho tôi nhé.
Cô rụt rè lẩm bẩm: "Cái đó, tôi…… không tính à?"
Kỳ Tỉnh cúi người, lại gần để đầu mũi chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện, nhưng vẫn giữ khoảng cách không hề chạm đến đôi môi.
Cực kỳ mập mờ.
"Tất nhiên là không tính."
Lông mi của Diệp Phục Thu khẽ run lên, rồi lại nghe thấy đối phương nói tiếp: "Diệp Phục Thu, nói thêm vài câu nữa."
Giọng anh trầm hơn lúc nãy, có chút đáng sợ, cô không dám nói gì, chỉ lắc đầu lia lịa.
Kỳ Tỉnh thấy vẻ rụt rè của cô, bật cười dỗ dành: "Nói thêm một câu nữa, gì cũng được."
Đôi môi của chàng trai không ngừng tỏa ra sự mát lạnh ngay trước mắt, chỉ cần cô vô tình tiến sát thêm chút nữa sẽ lại chạm vào, Diệp Phục Thu cúi thấp cằm, cẩn thận nói: "Anh, anh muốn tôi nói gì……"
Có người đã thành công rơi vào bẫy.
Khoảnh khắc cô vừa hé môi, Kỳ Tỉnh chiếm lấy bước cuối cùng, anh nghiêng đầu, ôm eo và ngậm lấy cánh môi cô.
Một nụ hôn đúng nghĩa, là phải mở miệng.
Cô có hiểu không.
Đôi môi hai người lại lần nữa hợp vào với nhau, cảm giác ẩm ướt truyền đến khiến cả hai khựng lại trong giây lát.
Diệp Phục Thu hoàn toàn bị anh ôm chặt vào lòng, trải nghiệm chưa từng có này khiến nhịp tim cô lập tức tăng vọt lên mức cực đại. Cánh môi cô vừa bị ngậm vừa bị cắn, cảm giác ẩm lạnh xuyên thấu sự kinh ngạc của cô.
Trước đây cô cảm thấy mũi của Kỳ Tỉnh rất đẹp, sống mũi đã vừa cao lại còn thẳng, như nét chấm phá làm bừng sáng ngũ quan sắc nét của anh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!