Chương 39: Mỗi người đều đeo mặt nạ và nói dối vì những lý do khác nhau

Bộ não của Diệp Phục Thu vốn luôn hoạt động không ngừng, đột nhiên "treo máy" trong giây lát, sau đó dâng lên sự khó hiểu.

Hai chuyện này, thật sự là chuyện có thể so sánh ngang bằng với nhau sao??

Người này sao vẫn cứ không nghiêm túc như vậy chứ.

Cô biết rõ: Anh không thực sự để tâm đến câu trả lời của chuyện này, nhưng vì cô cố ý không nói nên anh muốn so đo.

Diệp Phục Thu thở dài bất lực, thật thà giải thích: "Đó là lớp trưởng lớp chúng tôi, cùng một nhóm làm bài tập với tôi, cũng là bạn cùng trường. Anh cũng đâu thấy chúng tôi tiếp xúc thân mật gì, sao cứ suy đoán linh tinh vậy!"

Cô tiến sát lại gần, nghiêng đầu ngước lên nhìn anh, vô tình để lộ vẻ thuyết phục dịu dàng: "Tôi nói thật đấy—— vậy được chưa?"

Giọng nói của cô gái vốn đã ngọt ngào lại ở trong tình cảnh đặc biệt, khi cảm xúc dâng trào và kiên nhẫn dỗ dành, âm sắc càng thêm ngọt ngào và mềm mại, đủ sức mê hoặc lòng người hơn cả đôi mắt kia.

Dường như bất kể cô nói gì, người nghe cũng sẽ không nảy sinh ý kiến phản đối.

Sâu trong tai anh ngứa ngáy như bị gãi, khiến lông mày của anh cũng giật lung tung.

Anh thật sự muốn cô tự nghe thử xem, giọng nói này của cô rốt cuộc là cái giọng gì.

Kỳ Tỉnh giơ tay, dùng kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ giữ chặt cằm cô, đẩy cô ra xa một chút rồi cố ý nói: "Diệp Phục Thu, chỗ này toàn là camera đấy."

"Đừng có mà lôi lôi kéo kéo."

Anh dùng chính lời cô từng mắng anh để trêu chọc ngược lại cô.

Diệp Phục Thu ngay lập tức nhận ra, trừng mắt nhìn anh.

Thù dai quá rồi đấy.

Cô chưa từng thấy ai tâm tư nhỏ nhen như vậy, bất kể lời nào không vừa ý cũng phải phản bác lại.

Thấy dáng vẻ của cô như vậy, Kỳ Tỉnh nhếch môi rồi lấy máy ảnh từ trong túi nhiếp ảnh đeo sau lưng ra: "Không tiện lấy đồ ra ngoài, chẳng phải cô muốn chụp ảnh sao? Chụp đi."

Diệp Phục Thu ngạc nhiên, không ngờ anh lại chuẩn bị sẵn máy ảnh cho cô: "Đây là của anh à? Anh thích chụp ảnh sao?"

"Không hẳn là thích, chỉ biết đôi chút thôi." Kỳ Tỉnh đưa máy ảnh cho cô: "Nhà có sẵn thì cô cứ dùng đi."

Cô nhận lấy chiếc máy ảnh nặng trĩu, dù cô không có nhưng đã từng thấy thiết bị ở trường, máy ảnh của Kỳ Tỉnh cấu hình rất cao, thật sự không giống của người "chỉ biết đôi chút" sắm sửa.

Diệp Phục Thu điều chỉnh các thông số theo hướng dẫn của thầy giáo, rồi quay vòng quanh các món trang sức điểm thúy được trưng bày.

Cô cố gắng quay lại thật nhiều tư liệu phong phú, để tiện cho các bạn khác làm hậu kỳ sau này.

Là một sinh viên từ khối Văn hóa chuyển sang Truyền thông, cô vẫn còn là tay ngang ở nhiều lĩnh vực. May mắn là trong lớp có bạn học thi Nghệ thuật chuyên ngành Biên kịch và Truyền thông nên cô đi theo họ học được rất nhiều.

Những điều này chắc chắn sẽ hữu ích trong tương lai.

Trong quá trình quay, cô luôn cảm thấy có đôi mắt dõi theo từ phía sau lưng mình, Diệp Phục Thu quay đầu lại, nhìn về phía Kỳ Tỉnh: "……Có vấn đề gì sao?"

Cô vô thức nghĩ rằng mình đã lộ ra sự vụng về nào đó: "Tôi quay có vấn đề gì à?"

Kỳ Tỉnh nhìn cô vài giây, sau đó đi qua: "Không, cô học tốt lắm."

"Nếu cô cần gợi ý." Anh đứng bên cạnh cô, thân hình cao lớn gần như bao trọn lấy cô, một tay đỡ lấy máy ảnh của cô, đổi sang một góc quay khác: "Chụp thế này cũng được đấy."

Rõ ràng là cùng một thiết bị, nhưng khi vào tay anh thì cảnh trong khung hình bỗng nhiên được nâng cao hơn hẳn về chất lượng thị giác.

Diệp Phục Thu kinh ngạc, quay đầu nhìn chàng trai đang chăm chú chỉnh thông số và nhấn nút quay bên cạnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!