Ngay khi nhìn thấy Kỳ Tỉnh, sống lưng Diệp Phục Thu bất giác cứng lại.
Ánh mắt của anh chứa đựng sự chiếm hữu mờ mịt, phủ lên một lớp mỏng sự bất mãn, cô chỉ vừa nếm thử đã khiến miệng đắng môi khô.
Diệp Phục Thu toát mồ hôi lạnh sau gáy.
Không biết vì sao, rõ ràng chỉ giao tiếp bình thường với nam sinh bên cạnh, nhưng khi bị Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm như vậy, cô lại bất giác cảm thấy hoang mang một cách khó hiểu.
Giống như… đã làm sai chuyện gì đó.
Hoặc là, sợ đối phương hiểu lầm điều gì.
Sao cô lại nghĩ như vậy chứ.
Thật kỳ lạ.
Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm về phía này, cánh tay chống lên cửa xe, đầu ngón tay gõ nhẹ lên nắp xe, như thể tượng trưng cho sự kiên nhẫn có phần tùy hứng của anh.
Diệp Phục Thu không dám tiếp tục dây dưa nữa. Mặc dù hiện tại Kỳ Tỉnh không dám chọc cô, nhưng ai biết được nếu anh khó chịu sẽ làm ra chuyện gì.
Cô không muốn tự chuốc rắc rối.
Chu Nhuệ nhìn thấy ánh mắt sững sờ của cô, vừa định quay đầu lại nhìn thì Diệp Phục Thu bất ngờ gọi anh ta: "Lớp trưởng!"
Chu Nhuệ lập tức quay đầu lại nhìn cô: "Có chuyện gì vậy?"
"À, tôi phải về nhà rồi, cậu chưa ăn cơm đúng không." Diệp Phục Thu ra hiệu hai lần, thúc giục anh ta nhanh chóng rời đi: "Cậu mau… vào căn tin đi, trễ là không còn đồ ngon đâu."
Chu Nhuệ tưởng cô quan tâm mình nên cười toe toét: "Không sao, tôi đã nhờ bạn cùng phòng mua giúp rồi."
Anh ta nhìn vào điện thoại: "Cậu đang… chờ ai à?"
Diệp Phục Thu liếc nhìn chiếc xe thể thao ở xa, bịa một lời nói dối: "Không, lát nữa tôi sẽ đi bộ ra tàu điện ngầm."
"Cậu mau về trường đi."
Chu Nhuệ rất nghe lời cô, anh ta không nghĩ ngợi gì nhiều, gật đầu rồi xoay người quẹt thẻ vào cổng đi về trường.
Sau khi vào trường, anh ta còn lưu luyến quay đầu lại vẫy tay với Diệp Phục Thu: "Mai gặp lại!"
Diệp Phục Thu vẫy tay chào tạm biệt anh ta, đến khi thấy anh ta đi rất xa rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vừa định xoay người thì bỗng cảm nhận một luồng khí áp bất ngờ từ phía sau.
Giọng của Kỳ Tỉnh vang lên bên tai cô.
"Tôi đáng xấu hổ đến mức đó sao?"
Nửa người Diệp Phục Thu lập tức tê rần, cô quay đầu lại, vành tai vô tình chạm vào môi anh.
Cơn gió từ cây xoài thổi xuống bất ngờ trở nên nóng bức.
Quên hết mọi sự che giấu, Diệp Phục Thu vội đưa tay lên che tai, mím chặt môi, ánh mắt lấp lánh.
Ban đầu Kỳ Tỉnh không định nói thêm gì, nhưng khi thấy dáng vẻ này của cô, khoé mắt anh nhướng lên, nụ cười càng rõ.
"Cô ngại gì vậy."
"Tôi…" Diệp Phục Thu mở to mắt, mặt đỏ bừng, phản bác: "Ai ngại chứ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!