Chương 35: Sự thật chỉ có một hướng đi

"Trước đó cô Diệp đã từng chứng kiến cậu phát tác chứng cuồng loạn à?" Trợ lý Trần sững sờ.

Đây không thể coi là sơ suất, nếu không hiểu rõ Kỳ Tỉnh là người như thế nào, anh ấy thực sự nghi ngờ liệu có phải anh cố ý để lộ nhược điểm để cô Diệp phát hiện không.

"Có một tối, tôi không nhớ mình đã xuống tầng thế nào." Kỳ Tỉnh  chống một tay lên cửa xe, cố gắng hồi tưởng lại ngày hôm đó. Giây phút anh khép hờ mắt, hình ảnh hiện lên trong đầu.

"Khi tôi có ý thức trở lại, tôi thấy trong tay mình đang cầm dao gọt trái cây, còn cô ấy ở ngay bên cạnh tôi."

"Cậu có bị thương không?" Tiểu Trần hỏi.

Kỳ Tỉnh lắc đầu: "Có vẻ như vẫn chưa kịp bắt đầu."

Tiểu Trần xoa cằm: "Cậu hồi phục ý thức ngay lúc nghe cô Diệp gọi tên cậu… Có phải cậu sợ quá không?"

"Có phải là tối hôm cậu gọi cho tôi, bảo tôi tìm thầy Trần không?"

Kỳ Tỉnh mất kiên nhẫn, nghiêng đầu lườm anh ấy: "Câu nào của tôi khiến cậu nghĩ tôi bị dọa sợ vậy?"

Tiểu Trần im lặng, nghĩ thầm: Sau chuyện đó cậu lập tức trốn đi, sốt cao cũng không chịu gặp ai, chẳng phải vì sợ cô Diệp phát hiện thêm điều gì sao?

"Cậu chắc chắn là vì cô Diệp à?" Trợ lý Trần kết hợp giữa tình trạng bệnh của anh và tài liệu về căn bệnh này: "Kinh nghiệm hơn 10 năm cho thấy mức độ trầm trọng mỗi lần phát bệnh chứng cuồng loạn của cậu không giống nhau."

"Có lẽ chỉ là hôm đó trạng thái của cậu không quá nghiêm trọng, thậm chí các tác nhân bên ngoài khác cũng có thể đánh thức cậu."

"Chuyện xác suất thôi, tôi nghĩ cậu cũng đã phán đoán như vậy."

"Dù sao thì…" Tiểu Trần nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Hôm đó cậu chỉ cầm một con dao gọt trái cây, chứ không phải dao phay để tự chặt mình."

Khóe mắt Kỳ Tỉnh khẽ giật, anh bật cười.

"Cậu nghĩ mình hài hước lắm hả?"

Tiểu Trần đứng thẳng người, đầy tự hào nói: "EQ cao và khiếu hài hước là năng khiếu thiên phú cần thiết của một bác sĩ tâm lý."

Vẻ mặt Kỳ Tỉnh như viết đầy chữ cạn lời, anh mở cửa xe, không nói gì, nhưng trước khi lên xe vẫn chỉ chỉ vào đầu của anh ấy.

[Đầu óc, cậu có không?]

Tiểu Trần: "…"

Lại mắng tôi nữa.

…………

Cách đó hơn 1.000 km, tại một khu chung cư ở Tân Dương, phía Bắc.

Sau một cơn say rượu, cơn khó chịu toàn thân không được xoa dịu dù đã tắm rửa kịp thời. Dịch Thận quấn khăn trên đầu bước ra khỏi phòng tắm, dưới đế giày để lại dấu nước lấm tấm trên sàn.

Phòng của một chàng trai độc thân luôn tùy tiện và đơn giản. Nhưng vì chủ nhân mắc bệnh sạch sẽ và tuân theo quy tắc nên vài món nội thất hiếm hoi trong phòng luôn được giữ sạch sẽ và gọn gàng.

Một bên bàn máy tính chất đầy sách vở và tài liệu, bên còn lại sạch sẽ trống không, chỉ có một chậu cây xanh và một tấm ảnh selfie cỡ nhỏ.

Trong ảnh, một cô gái có gương mặt tròn trắng trẻo, mặc chiếc váy liền tinh tế đang dựa vào lòng chàng trai, cười đến mức đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Chàng trai tuy ít nói và nghiêm nghị, nhưng khi nhìn cô gái lại toát lên vẻ chân thành.

Sự nuông chiều và trân trọng.

Chiếc máy tính vẫn chạy vù vù gần như không có ngày nghỉ, màn hình hiển thị kế hoạch dự án mà cậu ấy mở ngay khi thức dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!