Diệp Phục Thu nhìn chị thư ký, nhận ra đối phương có điều muốn nói nhưng lại thôi, càng như vậy lại càng khiến sự hiếu kỳ trong lòng cô lớn dần, từ đó sinh ra nỗi bất an.
Cô giống như con thỏ nhỏ chỉ mới nghe thấy tiếng hổ gầm đã lập tức trở nên run rẩy.
Chàng trai ngồi ở bàn bên cạnh khiến cô cảm nhận được sự nguy hiểm mãnh liệt, nhưng cô vẫn không kiềm chế được cảm giác muốn tìm hiểu.
Ôn Lị chưa nói xong, Diệp Phục Thu liếc qua đã nhìn thấy chàng trai đó đứng lên, cô lập tức cúi mặt, rồi vùi đầu cắn một miếng sủi cảo lớn.
Giả vờ rất bận rộn, giả vờ không hề nhìn trộm.
Kỳ Tỉnh đứng lên, từ tốn lấy lá trà trên mặt xuống rồi phủi nhẹ vài giọt nước ở bả vai, ngay sau đó anh nhìn về phía bàn của Diệp Phục Thu.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ thường rất mạnh, giống như trực giác của Diệp Phục Thu lúc này đang nói cho cô biết chính xác anh đi về phía này. Nhưng cô không ngờ anh không những đi về phía này, mà còn đi thẳng tới chỗ các cô.
Thời điểm chàng trai đến gần, trái tim của Diệp Phục Thu đã không khống chế nổi mà đập loạn lên, đầu càng cúi thấp hơn.
Cô đoán, vừa rồi khi cô không nhịn được bật cười, nhất định là anh không nhìn thấy, dù sao thì trong nhà hàng cũng náo nhiệt như vậy, âm thanh của bản thân nhỏ như thế sao có thể…
Nhưng nếu như không nghe thấy, vậy anh qua đây làm gì?
Nhịp tim của cô đã đập gần như đến ngưỡng, những lời xin lỗi đầy hoảng loạn đã ở sẵn miệng, chỉ đợi cơ hội để thốt ra.
Một giây sau, Kỳ Tỉnh bước đến bên bàn của các cô và dừng lại. Anh chống tay bên người Ôn Lị, trong giọng nói lộ ra ý cười nhưng không hề dịu dàng: "Thư ký Ôn, chị có thành kiến rất sâu với tôi nhỉ."
Hai tai Diệp Phục Thu dựng ngược lên, động tác cắn đũa ngừng lại.
Hả? Anh quen biết chị thư ký?
Cô thử ngước mắt lên thăm dò, thế mà lại phát hiện đối phương đồng thời liếc nhìn về phía cô, Diệp Phục Thu vội vàng rụt về như bị điện giật. Với động tác tránh ánh mắt anh của cô gái quá rõ ràng, gần như viết lên sự ghét bỏ và bài xích lên đỉnh đầu.
Kỳ Tỉnh lạnh nhạt liếc nhìn, rồi lại hỏi Ôn Lị: "Cái gì gọi là tránh xa một chút hả, làm như tôi là bệnh dịch vậy."
Ôn Lị bình tĩnh, cô ấy rút tờ khăn giấy đặt lên mặt bàn: "Cậu nghe lầm rồi, tôi chưa bao giờ nhắc đến cậu với người khác."
"Cậu chủ Kỳ, trước hết nên lau sạch bản thân đi đã, ướt sũng như vậy mà đứng gần sẽ khiến tôi thấy không thoải mái."
Diệp Phục Thu trợn tròn mắt.
Cô ấy không sợ người này sao?
Trên người Kỳ Tỉnh đã không còn đọng nước, đối phương rõ ràng đang cố ý mỉa mai, nhưng anh cũng không để tâm: "Ừhm, như chị thấy đấy, tôi bị người ta hất nước ướt cả người, lại bị chị giễu cợt nữa."
"Bây giờ tâm tình rất tệ."
"Có thể làm phiền thư ký Ôn rời đi nhanh một chút không, trà bánh của tôi còn chưa dùng xong, không muốn nhìn thấy chị lắm."
Anh nhướng mi, liếc nhìn về phía Diệp Phục Thu.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng phía trước, khiến sống lưng Diêp Phục Thu trở nên cứng ngắc, không dám cử động.
Cô nghe thấy người đàn ông nhẹ nhàng nói một câu.
"À đúng rồi, mang luôn người bạn mắt mù bất lịch sự này của chị theo luôn đi."
Tim đập lỡ một nhịp, đột nhiên cô cảm thấy xấu hổ, hai gò má đỏ bừng nóng như lửa đốt.
…………
Sau khi ra khỏi nhà hàng, được ánh nắng xoa dịu Diệp Phục Thu mới dám hít thở thật sâu: "Chị ơi… Vừa rồi em bất lịch sự lắm đúng không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!